“Hôn nhân của con bé không phải có bà rồi sao!” Tống Kiến Thiết thờ ơ như không: “Ba trăm đồng đủ cho bà mua bao nhiều đồ cưới cho con bé, bà cũng không đến mức còn bắt tôi trả chứ!”
Lục Mỹ Cầm cười khẩy: “Không biết tại sao năm đó tôi lại mắt mù vừa ý ông, ông không xứng làm ba con bé! Mệt trước đây con bé còn luôn nghĩ cách làm ông vui, xem như chân thành cho chó ăn.”
Tống Kiến Thiết: “...”
Tống Kiến Thiết cho rằng bà lại nhắc đến tiền, không ngờ là đi bài tình cảm.
Khi còn bé Ôn Nhiên rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng ông ta chỉ là cảm thấy không thân thiết bằng Ôn Hinh.
Chẳng qua ông ta chỉ bảo con bé về nông thôn thay Ôn Hinh mà thôi, không ngờ nha đầu này lại thương ông ta nhiều như vậy.
Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của cô, ông ta lại có chút không thoải mái.
“Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?”
Lục Mỹ Cầm liếc qua đám người tụ ba tụ năm, quay lại nói: “Tôi muốn lớn tiếng nói ông không phải đàn ông!”
“Bà...” Tống Kiến Thiết nghiến răng kèn kẹt.
Lục Mỹ Cầm lại nói tiếp: “Quản đốc Ngụy để lại nhà trệt phía tây cho chúng tôi ở, tôi và Nhiên Nhiên đã thu dọn không, nếu ông muốn tiếp tục sống tốt ở trong xưởng, tôi sẽ cho ông một cơ hội thể hiện, chủ động chuyển đồ của tôi đến trong nhà trệt đi!”
Tống Kiến Thiết dừng lại: “Bà vừa nói gì?”
Lục Mỹ Cầm liếc ông một cái: “Đừng có giả ngu, ông nói một chữ ‘không’ xem, tôi lập tức đi tìm quản đốc khuân giúp!”
Tống Kiến Thiết có chút luống cuống.
Không biết làm thế nào mà Lục Mỹ Cầm có thể có quản đốc làm núi dựa, đột nhiên cảm thấy xúc động ly hôn có thể là sai lầm.
Siết chặt tờ giấy ly hôn trong tay hỏi: “Bà nói thật cho tôi biết, tại sao quản đốc lại giúp bà như vậy?”
“Không thể trả lời!” Lục Mỹ Cầm lau khóe mắt khô khốc, hất cằm vào nhà ngang.
Ở trong mắt người ngoài, bà đang giả bộ mạnh mẽ.
Không khỏi xì xào bàn tán.
Sau khi lại gần, Tống Kiến Thiết còn có thể nghe được một hai câu, đều là chỉ trích ông ta, thậm chí còn có người đoán xem ông ta có quan hệ tốt với nữ công nhân trong xưởng nào, gần đây ông ta thân thiết với nữ công nhân nào.
Có thể chạm đến điểm mấu chốt của phụ nữ thì ngoại tình xếp đầu tiên, cộng thêm động tác lau nước mắt vừa rồi của Lục Mỹ Cầm, mọi người lại càng phát huy trí tưởng tượng, suy đoán đập vào mặt.
Đờ mặt đi theo bước chân Lục Mỹ Cầm.
Vừa vào nhà liền hỏi: “Muốn chuyển cái gì?”
Ôn Nhiên nghe ông ta hỏi như vậy, biết mẹ nói chuyện rất thuận lợi với ông ta, chỉ túi quần áo đã thu dọn xong nói: “Mấy cái này, cái này, cả cái này nữa đều phải chuyển đi, ngoài ra đồ trong phòng con cũng phải chuyển qua toàn bộ.”
Lục Mỹ Cầm cảm thấy còn chưa đủ, nói thêm: “Của hồi môn của nhà tôi cũng phải mang đi.”
Hồi đó điều kiện nhà bà cũng không tệ lắm, của hồi môn có không ít.
Xưởng phân cho nhà, Tống Kiến Thiết chỉ mua một giường đôi, phần còn lại gần như đều là bà mua, còn cả đồng nghiệp tặng.
Ấm đun nước sắt đã vỡ, đổi lại ruột vẫn dùng được.
Tủ trang điểm cũng phải mang đi, đó là nhà đẻ cố ý đặt làm cho bà.
Tủ đựng quần áo và một đôi khóa đồng cũng là đặt làm, máy may cũng phải mang đi.
Bà chỉ những đồ cần phải mang đi trong phòng, Tống Kiến Thiết thiếu chút nữa tự cắn lưỡi.
Nếu dọn hết những đồ này đi mà nói, vậy cái nhà này của ông ta sẽ biến thành trống rỗng!
Bà Tống càng phát điên, bảo vệ cái này bảo vệ cái kia: “Không được mang đi, một thứ cũng không được mang đi, đây đều là của nhà tôi?”