Khi về nhà, bà Tống đang tức giận chọc chọc cục bột to bằng nắm tay em bé.
Thật ra được ăn bột mì trắng đã không dễ, là bọn họ có phúc không biết phúc.
Tống Kiến Thiết một bụng lửa giận, hơn nữa càng ngày càng giận.
Luôn cảm thấy thời gian gần đây cực kỳ xui xẻo, chẳng có chuyện gì suôn sẻ.
Ôn Hinh rời đi, cũng không còn ai để ông ta tâm sự.
Đứa con gái ở lại này có thể khiến người tức chết!
Hai vợ chồng đến cuối cùng lại trở thành kẻ thù.
Mẹ con Ôn Nhiên tận lực lờ đi sự tồn tại của bọn họ, đánh răng rửa mặt xong về phòng ngủ.
Muốn chuyển đồ trong nhà về nhà trệt thành công cũng cần kế hoạch, nếu không có thần giữ của như bà Tống nhất định một thứ cũng không chuyển đi được.
Bệnh viện bên kia có ngày nghỉ luân phiên, ngày mai đúng lúc không cần đi làm.
Hai mẹ con bàn bạc đối sách, ngày hôm sau cùng bắt tay hành động.
Nhiệm vụ của Lục Mỹ Cầm là cầm chứng nhận đi cục dân chính, Tống Kiến Thiết cũng rất phối hợp.
Cả hai đều muốn mau chóng ly hôn, bà Tống cũng muốn cho Tống Kiến Thiết ly hôn sớm rồi tái hôn.
Nhận giấy ly hôn ai cũng an lòng.
Chờ bọn họ đi rồi, Ôn Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đồ trong phòng cô, cô gần như đóng gói lại hết.
Bà Tống trông chừng cô như kẻ trộm, cô bên này thu xếp, bà Tống bên kia lầm bầm.
“Đó là của cô hả, cô cứ thu dọn đi!”
“Không được lấy cái này!”
“Đừng động cái đó!”
“Cái này cũng không được động...”
“...”
Bà Tống thấy cô không phản ứng, trực tiếp ra tay.
Ôn Nhiên cũng đang chờ bà ta ra tay, bà cụ vừa vươn tay ra cô liền lôi kim thêu ra.
“Ai u, nha đầu chết tiệt này muốn đâm chết tôi rồi!”
Ôn Nhiên bĩu môi: “Sao tôi biết được bà lại đưa tay ra cướp chứ, cướp đồ của tiểu bối thì bà cũng hay lắm!”
“Cái gì của cô, đây đều là của nhà họ Tống!” Bà cụ đau đến vẫy vẫy tay: “Tôi nói cho cô biết, cô có thu dọn toàn bộ, tôi cũng sẽ không để cho cô mang đi!”
“Chuyện này không do bà quyết!” Ôn Nhiên tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Bà Tống tức thì tức, nhưng giờ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu thật ra tay, chưa chắc đã đánh được nó, Ôn Nhiên bây giờ không còn là cô gái nhỏ mặc bà ta chèn ép nữa, chỉ có thể chờ Tống Kiến Thiết về trấn áp.
Ngày nay không có nhiều vụ ly hôn, nhưng có chứng nhận của đơn vị thì lấy được giấy ly hôn rất suôn sẻ.
Ở khu tập thể, không có tin tức gì có thể sống sốt qua sáng ngày hôm sau, những người đang đi làm không nói, những người không đi làm đều rướn cổ lên vây xem!
Dọc đường đi, Tống Kiến Thiết và Lục Mỹ Cầm đều im lặng, nhìn nhau chán ghét.
Bất kể thời đại nào đều nghiêng về người yếu, lại thêm Lục Mỹ Cầm cũng giỏi cái này, dùng khăn lau khóe mắt.
Quần chúng vây xem tưởng bà khóc, thảo luận càng sôi nổi.
Tống Kiến Thiết mắng bằng giọng gần như chỉ có hai người nghe được: “Khóc cái gì mà khóc, bây giờ biết khóc rồi hả, lúc một lòng một dạ ly hôn với tôi sao không khóc!”
Mặt Lục Mỹ Cầm đầy oán hận: “Ly hôn với ông tôi không chút hối hận, chẳng qua thấy không đáng giá thay bản thân! Ông quá nhẫn tâm, trước không nói tôi với ông vợ chồng nhiều năm, rốt cuộc ông có bao giờ cân nhắc cho Nhiên Nhiên hay không?”
Tống Kiến Thiết cau mày: “Cân nhắc cái gì?”
Lục Mỹ Cầm lần nữa bị sự bị sự vô tình của ông ta đánh bại: “Ông nói xem cân nhắc cái gì, con bé đã lớn như vậy, ông có từng nghĩ đến chuyện hôn nhân của con bé hay không?”