Lưỡi dao rít lên khi rời khỏi vỏ, sắc lạnh tựa tiếng gọi của tử thần khiến những kẻ bất cẩn chẳng kịp trở tay.
Trần Sinh siết chặt trường đao, vung lên trong chớp mắt, nhắm thẳng vào cổ Lâm Ngự mà bổ xuống.
Một nhát chém nhanh, hiểm, dứt khoát, không chút do dự. Rõ ràng, đây không phải lần đầu hắn tập kích từ phía sau.
Ánh thép sượt qua không khí, mang theo sát khí lạnh buốt. Cái đầu kia, chỉ chờ chút nữa thôi là lìa khỏi cổ, thân xác chia làm hai mảnh.
Khóe mắt Trần Sinh ánh lên vẻ phấn khích, như thể hắn đang tận hưởng khoảnh khắc cận kề cái chết của con mồi.
Nhưng Lâm Ngự không phải kẻ tay không kinh nghiệm. Hắn từng sống sót qua bao lần sinh tử, lại đang nắm giữ Diệu Quang thạch cùng một vài vật tư quý giá
Nếu giết được Lâm Ngự, Trần Sinh có thể dễ dàng thu được số vật tư đủ dùng trong vài ngày một món hời mà không phải liều mạng truy tìm.
Đêm qua, quỷ ảnh xuất hiện, khiến không ít người chết thảm dưới móng vuốt của chúng.
Trần Sinh cũng phải trả giá lớn, tiêu tốn gần hết số Diệu Quang thạch mới có thể giữ được mạng. Giờ đây, hắn đang vô cùng khan hiếm vật tư mà Lâm Ngự lại mang theo cả Diệu Quang thạch lẫn các vật phẩm quý giá khác. Hắn chính là mục tiêu lý tưởng nhất lúc này.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như cú đánh lén hoàn mỹ, Trần Sinh bất ngờ khựng lại bởi ngay trước mặt hắn, Lâm Ngự đột nhiên ngồi thụp xuống một cách quỷ dị, cứ như phía sau lưng hắn mọc ra mắt.
Ngay khi Trần Sinh rút đao, Lâm Ngự đã đoán được bước tiếp theo.
Hắn hành động không chút do dự, cúi thấp người, tránh né theo phản xạ như thể đã luyện tập từ lâu.
Chưa kịp để đối phương định thần, một chiếc rìu rỉ sét đã bất ngờ xuất hiện trong tay Lâm Ngự.
Cũng may, từ đầu đến giờ hắn luôn khoác trên người chiếc áo cũ kỹ to sụ, thứ đủ rộng để che giấu mọi vật bên trong. Không ai ngờ được bên dưới lớp vải cũ nát ấy, hắn lại giấu vũ khí.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, vừa mới ngồi xuống, hắn lập tức phản công như dã thú bị dồn vào đường cùng.
Chỉ thấy cánh tay hắn khẽ rung, thanh rìu rỉ sét liền hiện ra trong tay như thể đã được chuẩn bị từ trước.
Ngay sau đó, Lâm Ngự xoay người, thân thể vặn vẹo theo một tư thế kỳ dị, bổ nhát rìu về phía Trần Sinh.
“Không thể nào! Hắn lại đoán được ta đánh lén?”
“Tiểu tử này... quá cẩn thận! Là hắn giả bộ!”
Trần Sinh chưa kịp phản ứng, đầu óc chỉ kịp lóe lên hai luồng ý nghĩ.
Một cơn cương phong đột nhiên ập đến trước mặt hắn, kéo theo sát khí lạnh buốt như xé toạc không khí.
Sắc mặt Trần Sinh biến sắc, con ngươi co rút dữ dội. Thanh đao trong tay còn chưa kịp vung xuống.
Hắn chỉ kịp dốc toàn lực, đưa cánh tay lên chắn trước mặt để chống đỡ.
Cú đánh lén của Trần Sinh độc ác và hiểm hóc, nhắm thẳng vào cổ Lâm Ngự. Nếu trúng, chắc chắn đủ để cắt lìa sinh mệnh.
Nhưng phản đòn của Lâm Ngự còn tàn độc và lạnh lẽo hơn. Một đòn không đơn thuần để tự vệ, mà để giết chết đối phương.
Chiếc rìu trong tay Lâm Ngự vung lên, đường chém thẳng tắp bổ thẳng vào mặt Trần Sinh — không hề do dự, như thể từ lâu đã quyết tâm lấy mạng đối phương.
Phanh!
Thanh rìu rỉ sét đập thẳng xuống, ánh máu lập tức bắn ra như pháo hoa tanh tưởi.
Trần Sinh chỉ kịp giơ tay lên che đầu theo bản năng, nhưng da thịt người sao có thể chống lại lưỡi rìu sắc nặng?
Dù có phản ứng, hắn cũng không thể thoát khỏi đòn phản kích đã được Lâm Ngự tính toán từ trước.
Lưỡi rìu phập sâu vào cánh tay Trần Sinh, tiếp sau đó là một tiếng gào xé họng vang lên như heo bị chọc tiết.
“Aaa—!”
Cả người Trần Sinh run rẩy dữ dội, máu tuôn xối xả như suối phun, vấy đỏ mặt đất trong tích tắc.
Lưỡi rìu đã gần như chém lìa cánh tay hắn, chỉ còn dính lại chút gân thịt lủng lẳng.
Đừng vội coi thường thứ vũ khí rỉ sét ấy. Ở khoảng cách gần, lực phát động của rìu vượt xa dao găm hay chủy thủ.
Trong vô số loại vũ khí lạnh, Lâm Ngự chọn rìu để phòng thân không phải ngẫu nhiên mà là một lựa chọn cực kỳ thực dụng và tàn nhẫn.
Lưỡi dao cũng tốt, chủy thủ cũng được, cũng không bằng rìu lực công kích cường hãn.
Trong cự ly gần, rìu không chỉ tạo ra thương tổn kinh hoàng mà còn có thể bộc phát ra lực va chạm khổng lồ!
Lưỡi rìu cắm phập vào cánh tay Trần Sinh, chặt đứt gần như toàn bộ phần thịt và xương, chỉ còn một mảnh da mỏng manh níu giữ phần tay sắp lìa.
Máu tươi bắn tung tóe, văng cả lên mặt Lâm Ngự. Trong khoảnh khắc ấy, hắn trông như một hung thần vừa bước ra từ địa ngục gương mặt dính máu, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn.
“Tao phải giết mày!”
Trần Sinh gào lên như thú bị dồn vào đường cùng. Cả người hắn run bần bật vì đau, máu chảy thành dòng, nhưng hắn vẫn chưa gục.
Bởi vì... sống sót trong tận thế không phải là trò chơi của kẻ hiền lành.
Ngay trong khoảnh khắc tưởng như tuyệt vọng nhất, Trần Sinh nghiêng người về phía trước, dốc hết sức bình sinh, vung cánh tay còn lại lên.
Phụp!
Một cú đấm như búa tạ nện thẳng vào giữa trán Lâm Ngự!
Phanh!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, như tiếng xương nứt dưới lớp da đầu.
Lâm Ngự không kịp tránh. Hắn hoàn toàn không ngờ Trần Sinh trong trạng thái gần như mất máu đến hôn mê vẫn có thể phản kích mạnh đến vậy!
Lực của Trần Sinh vốn dĩ vượt trội hơn Lâm Ngự.
Nếu như không phải Lâm Ngự sớm phát hiện nguy hiểm, có lẽ giờ này hắn đã nằm chết dưới lưỡi dao của Trần Sinh!
Cú đấm ấy đánh trúng chính diện vào giữa trán.
Lâm Ngự chỉ cảm thấy đầu óc như bị búa tạ giáng xuống.
Cả thân người hắn lảo đảo, rồi đổ gục xuống đất như một cái bao tải nặng trĩu.
Máu chảy ròng ròng từ trán, nhuộm đỏ cả mi mắt. Trong nháy mắt, thế giới trước mặt hắn chỉ còn lại một màu huyết hồng mơ hồ.
“Hắn thật sự rất mạnh...”
“Cơ thể của mình... yếu quá...”
Đom đóm nhảy múa trong tầm mắt. Cơn đau như hàng ngàn kim châm nện vào sọ não, khiến Lâm Ngự gần như không thể thở nổi.
Trần Sinh không để lỡ thời cơ.
Hắn giống như một con thú hoang phát điên, máu từ cánh tay bị gãy văng tung tóe, nhưng thân thể vẫn lao tới như bị ma nhập.
“Ngươi chặt đứt tay tao! Tao phải giết mày!”
Gào rú như chó điên, Trần Sinh vung nắm đấm điên cuồng đập xuống.
Cánh tay phải đã gãy, lưỡi dao cũng bị đánh rơi sang một bên, nhưng hắn không cần gì nữa. Chỉ còn nắm đấm và nỗi thù hận rực cháy đang thiêu đốt toàn bộ lý trí!
Từng cú đấm nện xuống như mưa bão, không chút lưu tình, nhắm thẳng vào mặt và ngực Lâm Ngự.
Lâm Ngự nằm đó, không còn chút khả năng chống đỡ, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hắn đã bị đánh đến mức miệng phun máu, sắc mặt trở nên méo mó, dữ tợn!
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Những cú đấm như trời giáng không ngừng nện xuống mặt Lâm Ngự. Mỗi một quyền đều chất chứa đầy hận thù và phẫn nộ, tựa như muốn nghiền nát đối phương đến tận xương tủy.
Nhưng chỉ vài quyền sau, đôi tay Trần Sinh bắt đầu run rẩy.
Nắm đấm trở nên yếu ớt, rã rời, như một đóa hoa tàn úa trong cơn mưa dữ.
Hắn mất máu quá nhiều.
Lực lượng bắt đầu rời bỏ thân thể hắn từng chút một, như dòng nước chảy khỏi lòng tay, không cách nào giữ lại.
Cú đấm cuối cùng dừng lại trong không trung.
Lâm Ngự bị đánh rất thảm, máu me be bét, nhưng… hắn vẫn chưa chết.
Suốt thời gian bị đánh, hắn vẫn cắn chặt răng, âm thầm chịu đựng, chỉ chờ một thời khắc — thời khắc kẻ địch kiệt quệ.
Và rồi, khi Trần Sinh lảo đảo, thân hình lắc lư như sắp đổ…
Lâm Ngự đột ngột bật dậy!
Trong tay Lâm Ngự, cây rìu vẫn luôn được siết chặt.
Cho dù thân thể hắn bị Trần Sinh đánh cho bê bết máu, gần như không còn hình người… hắn cũng không dám buông tay.
Không thể buông.
Bởi vì hắn biết , cơ hội chỉ đến một lần.
Lâm Ngự run rẩy đứng dậy, cánh tay nổi gân xanh, đôi môi tái nhợt mím chặt, răng nghiến ken két.
Và rồi, hắn vung rìu!
Một nhát chém như muốn xé toạc không khí, mang theo tất cả oán độc, tất cả đau đớn hắn từng chịu đựng bổ thẳng về phía đầu Trần Sinh!
Toàn thân nhuốm máu, Lâm Ngự như ác quỷ sống lại từ vũng lầy tăm tối.
Trần Sinh kinh ngạc đến sững sờ.
Hắn không thể tin vào mắt mình, một tên thiếu niên tưởng như yếu đuối, không chịu nổi một cú đấm lại có thể ẩn nhẫn đến mức này?
Ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt Lâm Ngự và hắn chợt lạnh cả sống lưng.
Trong mắt thiếu niên đó, là hưng phấn. Là khát máu. Là quyết tử.
Một tia hưng phấn điên cuồng, bùng lên trong sát khí nén chặt.
Lâm Ngự đã chờ khoảnh khắc này!
Chỉ cần rìu chém trúng, Trần Sinh chắc chắn sẽ chết!
Một luồng cảnh báo đỏ rực lóe lên trong đầu Trần Sinh.
Nhưng quá trễ.
Hắn không còn đủ máu, không còn đủ sức, không đủ thời gian để phản ứng!
Phụp!
Cây rìu, mang theo mùi máu tanh nồng, xé gió lao tới đánh thẳng vào trán Trần Sinh.Vết rỉ loang lổ trên lưỡi búa, dưới ánh sáng lờ mờ, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh như lưỡi dao phẫu thuật.
Ngay khoảnh khắc chém xuống, nó lại sắc bén dị thường.
Phập!!
Trần Sinh đứng trơ như một cọc gỗ.
Lưỡi búa bổ trúng ngay chính giữa mi tâm
“Rắc!”
Tiếng xương sọ nứt vang lên khô khốc, rợn người.
Đầu hắn vỡ toạc một đường dài bằng bàn tay.
Lưỡi búa cắm sâu vào hộp sọ, chỉ còn chuôi lộ ra ngoài.
Cặp mắt Trần Sinh trợn trừng như muốn bật khỏi hốc mắt, không cam tâm, không thể tin nổi. Một tên thiếu niên nhỏ bé vậy mà lại có thể giết chết hắn?
Cả thân thể hắn run rẩy trong giây lát rồi ngã vật xuống.
Phịch!
Một tiếng trầm đục vang lên.
Trên trán hắn, rìu vẫn còn cắm sâu, máu tươi trào ra nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
Lâm Ngự đẩy mạnh hắn ra như đẩy một khúc gỗ mục.
Cả người hắn đổ rạp xuống đất, như một hình nộm đã mất hết sức sống.
Lâm Ngự thở dốc.
“Hộc… hộc…”
Mỗi hơi thở như kéo linh hồn hắn từ ranh giới sống chết quay về.
Gương mặt nhuốm đầy máu, ánh mắt trống rỗng, cả người như vừa thoát khỏi một địa ngục thây ma.
Hắn ngẩng đầu, môi run rẩy lẩm bẩm:
“Ta… Nhất định phải về nhà, đầu đau quá a…”
Lâm Ngự chao đảo đứng dậy.
Hắn không quên lấy Trần Sinh ra khỏi đầu rìu, sau đó lấy lại chiếc ba lô cùng một số vật tư của Trần Sinh.
Toàn thân hắn dính đầy máu tươi, lảo đảo bước ra khỏi phòng.