Tiếng khóc nức nở cùng tiếng đập cửa của cô bé bên ngoài vẫn không lay động được Lâm Ngự.
Nhưng trong đầu hắn bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
“Tại sao cô ta lại biết tên mình?”
Hắn nhớ rất rõ, mình chưa từng tiết lộ danh tính với bất kỳ ai. Từ khi tận thế giáng xuống, Lâm Ngự luôn giữ khoảng cách với người trong trấn. Hắn chỉ thỉnh thoảng ghé qua để thu thập tin tức, sau đó nhanh chóng rời đi. Ngay cả người đưa thư ở bưu cục cũng không hề biết tên hắn!
Chuyện bất thường ắt có điều quái dị.
Lâm Ngự im lặng quan sát cánh cửa gỗ.
Thứ bên ngoài kia là gì, hắn không dám chắc. Nhưng giác quan thứ sáu không ngừng cảnh báo: tuyệt đối không được mở cửa!
Bây giờ đã là ban đêm. Nếu đó thực sự là "quỷ ảnh" thì càng không thể khinh suất.
Dù cho bên ngoài là con người, hắn cũng không chắc kẻ đó tìm đến mình với mục đích gì.
Thời buổi tận thế, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ dữ.
Lâm Ngự căng thẳng đến mức nín thở.
Bỗng nhiên, tiếng đập cửa im bặt.
Yên lặng.
Một sự yên lặng đến đáng sợ.
Cứ như thể cô bé kia chưa từng tồn tại.
Ngay khi Lâm Ngự nghĩ rằng mối nguy đã rời đi—
PHANH!
Một tiếng nổ vang trời phá tan màn đêm!
Cánh cửa gỗ run bần bật, bụi bặm rơi lả tả từ xà nhà xuống.
Lâm Ngự siết chặt cây rìu rỉ sét trong tay.
“Lâm Ngự! Mở cửa!”
Tiếng hét the thé vang lên, nhưng lần này, nó không còn là giọng nói non nớt của một cô bé nữa.
Mà là một giọng nói tràn ngập căm phẫn, vặn vẹo đến đáng sợ.
PHANH!
Cánh cửa lại rung lên dữ dội, xuất hiện từng vết nứt dài.
PHANH!
Lần thứ ba.
Lần này, toàn bộ cửa gỗ gần như không chịu nổi nữa. Hai cây cọc chống cửa cũng bắt đầu cong vẹo.
Ngoài cửa, một con mắt đỏ rực sáng rực lên trong bóng tối.
Một sinh vật quái dị đứng đó.
Toàn thân nó phủ đầy lông đen, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai cánh tay dài đến tận đầu gối, bàn tay giống như chân gà với năm móng vuốt sắc bén cong cong.
Đó không phải con người.
Mà là quỷ ảnh!
Lâm Ngự rùng mình.
Hắn biết rõ, loài quỷ này có sức mạnh kinh khủng. Nếu xui xẻo, chỉ trong một đêm, có thể gặp tới ba bốn đợt quỷ ảnh tấn công.
Hắn nhanh chóng rút từ trong ngực ra một viên Diệu Quang Thạch, áp chặt vào cánh cửa.
Sau đó, hắn lật tung tủ chén, lấy ra thêm bảy tám viên khác.
Đây là những viên đá hắn đã vất vả thu thập bấy lâu nay.
Không chút do dự, hắn xếp tất cả chúng trước cửa ra vào, rồi lập tức rút lui.
Hắn chui xuống một hầm nhỏ dưới gầm giường, dùng ván gỗ che lại.
Trong bóng tối, hắn mở to mắt, ngực ôm chặt ba viên Diệu Quang Thạch cuối cùng.
Hắn nín thở.
Rồi chuyện kinh hoàng xảy ra.
PHANH!!!
Cánh cửa gỗ cuối cùng cũng vỡ toang!
Một cơn gió lạnh tràn vào phòng, mang theo mùi hôi thối của tử thi.
Quỷ ảnh tiến vào.
Đôi mắt đỏ như máu quét khắp căn phòng.
Ánh sáng xanh nhạt từ những viên Diệu Quang Thạch trên mặt đất bắt đầu nhạt dần khi quỷ ảnh tiến lại gần.
Rắc!
Một viên Diệu Quang Thạch vỡ vụn.
Rồi viên thứ hai.
Rồi viên thứ ba.
Lâm Ngự cắn chặt răng, mồ hôi lạnh túa ra.
“Ba viên mà vẫn không cản nổi nó sao? Tại sao con quỷ này lại mạnh đến vậy!?”
Quỷ ảnh chậm rãi bước tới.
Tiếng bước chân cạch cạch cạch vang vọng trong căn phòng vắng lặng.
Hơi thở tử thi ngày càng đến gần.
Nó đang tìm kiếm thứ gì đó.
Chợt, quỷ ảnh dừng lại trước gầm giường.
Một cái đầu lâu gớm ghiếc thò xuống.
Đôi mắt đỏ lừ đảo quanh.
Gương mặt khô quắt như xác thối, răng nanh lởm chởm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Cả người nó phủ đầy lông đen, mùi hôi hám nồng nặc như xác chết thối rữa trong quan tài.
Dưới gầm giường, Lâm Ngự siết chặt ba viên Diệu Quang Thạch còn lại.
Một viên trong số đó bắt đầu nhạt dần ánh sáng.
Sắp hết thời gian rồi.
Giữa lúc căng thẳng đến cực điểm, tiếng bước chân vang lên lần nữa.
Quỷ ảnh di chuyển về phía cửa.
Nhưng Lâm Ngự không dám nhúc nhích.
Hắn không chắc nó thực sự rời đi, hay chỉ đang giả vờ.
Rồi hắn chợt nhận ra…
Nó đứng yên ngay trước cửa.
Không một tiếng động.
Không một cử động thừa thãi.
Nó đang chờ đợi.
Nó biết hắn vẫn còn ở trong phòng.
Nó muốn hắn tự chui đầu ra.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Lâm Ngự không hề nhúc nhích.
Suốt hai mươi phút sau, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh nhỏ xíu..
Tiếng mảnh gỗ trên sàn kêu "rắc" dưới chân quỷ ảnh.
Nó vẫn chưa rời đi!
Nó đã đứng đó cả đêm, chỉ để chờ hắn lộ diện!
Con quỷ này có trí khôn.
Đêm nay, Lâm Ngự không dám nhúc nhích dù chỉ một lần.
Mãi đến khi tia sáng đầu tiên của bình minh chiếu vào, hắn mới dám thở mạnh một hơi.
Hắn bò ra khỏi hầm, mặt mày tái nhợt, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.
Mệt mỏi rã rời, nhưng hắn biết..
Đây mới chỉ là khởi đầu.