8

Hôm sau đến công ty, tổ trưởng thông báo họp.

Lục Đình Nghiệp ngồi ở vị trí cao nhất, thỉnh thoảng lật xem tài liệu.

Cả buổi họp, anh ta rất yên tĩnh, hiếm khi không mắng ai.

Khiến mọi người cảm thấy hơi kỳ lạ, không quen.

Giữa buổi họp, giờ nghỉ, một đồng nghiệp đến chúc mừng tôi: “Vi Dương, bạn trai cô đẹp trai thật đấy, sao không để mọi người thấy mặt mũi chút nhỉ? Hay chỉ là ‘soái ca bóng lưng’ thôi?”

Tôi: …

“Anh ấy… anh ấy mặt mũi còn đẹp hơn bóng lưng.” Tôi lắp bắp trả lời.

“Nhưng chưa bao giờ thấy bạn trai cô đến đón cô nhỉ? Chia tay rồi phải không?” Rõ ràng họ đang cố ý châm chọc.

“Anh ấy bận lắm, nhưng rất dính tôi. Hôm qua chúng tôi mới gặp nhau.”

Mấy đồng nghiệp nghe xong không nói gì nữa, quay đi mất.

Tôi ngẩng lên, liền thấy Lục Đình Nghiệp đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Ai viết phần ba, đến văn phòng tôi.”

Rõ ràng anh ta biết tôi viết, thế mà không gọi thẳng tên.

Thế là tôi lại bị gọi vào văn phòng.

Đứng trước bàn làm việc của anh ta, anh ta bảo tôi trình bày ngắn gọn trọng tâm của phần ba.

Tôi nói liên hồi suốt nửa tiếng, anh ta chăm chú nhìn tôi, ánh mắt có vẻ suy tư.

“Lục tổng, tôi trình bày xong rồi.”

“Hôm qua đi bệnh viện, cô không khỏe ở đâu à?”

Tôi: ?

“Cảm nhẹ thôi.”

“Cảm cúm thì vào khoa phụ sản?”

Tim tôi thót lên một nhịp. “Lục tổng, ngay cả chuyện riêng của nhân viên anh cũng quản sao?”

“Đừng đùa với sức khỏe của mình.” Anh ta thở dài, đổi giọng, “Có chuyện gì thì nói với tôi.”

“Không cần anh lo.” Tôi lẩm bẩm nhỏ.

Chuyện xảy ra hôm đó, anh ta không nhớ rõ sao?

Dù có không thoải mái, tôi biết nói thế nào với anh ta đây?

Anh ta hơi khựng lại, không nói gì, chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, “Hôm đó, tại sao cô lại bỏ đi?”

Nghe đến đây, lửa giận trong tôi bùng lên.

Tôi tại sao bỏ đi?

Chẳng lẽ anh ta không nhớ những lời mình đã nói?

Tôi cố kìm nén, trả lời: “Tôi không có thói quen qua đêm với người lạ.”

“Thế cô có thói quen qua đêm với ai?”

“Lục tổng, hỏi kỹ vậy, không lẽ anh còn lưu luyến tôi?”

Anh ta dựa người vào ghế, dáng vẻ bình thản, “Tôi chỉ nhắc cô, có những lời nên nói, có những lời không nên, ảnh hưởng không tốt.”

Tôi đã bao giờ nói ra đâu?

Tôi còn muốn quên sạch chuyện đó đi.

Chẳng qua anh ta đang muốn bịt miệng tôi thôi chứ gì.

Tôi tức đến nghiến răng, “Lục tổng yên tâm, mấy phút đó tôi cũng không tiện nói ra.”

Khuôn mặt anh ta vẫn bình thản, không hề dao động.

“Có phải mấy phút hay không, trong lòng cô rõ nhất.”

“Anh!”

Tôi đập cửa rời khỏi phòng.

Lúc ra ngoài, thấy vài đồng nghiệp đi ngang qua đều sững sờ.

“Trời ạ, cãi nhau dữ dội như thế, chắc Vi Dương lại bị mắng té tát rồi.”

“Nhìn cô ấy bị đuổi ra kìa.”

Tôi không thèm để ý, trở về chỗ ngồi của mình.

Đến chiều, đồng nghiệp ngồi đối diện bị gọi vào văn phòng Lục Đình Nghiệp.

Cô ấy đi vào với gương mặt tái mét, nhưng lúc quay ra thì hớn hở đến mức đập cả bàn.

“Mọi người biết không, Lục tổng vừa hỏi tôi là con gái bây giờ thích gì nhất.”

“Chắc anh ấy đang yêu rồi, cãi nhau với bạn gái chứ gì?”

Yêu đương? Cãi nhau?

Tim tôi chợt thót lên. Không trách anh ta bảo tôi đừng nói lung tung, ảnh hưởng không tốt. Hóa ra là có người anh ta thích thật.

“Thế cậu trả lời sao?”

“Mua túi xách đi, túi chữa bách bệnh mà.”

Hôm sau, tôi nhận được một gói hàng.

Bên trong là một chiếc Chanel.

9

Gói hàng ban đầu được gửi dưới tên ẩn danh, nhưng trớ trêu thay, địa chỉ gửi lại là biệt thự của Lục Đình Nghiệp.

Vậy nên, hôm trước khi anh ta hỏi đồng nghiệp về việc mua quà, chắc là định mua cho tôi?

Sau chuyện đó, anh ta không hề nói gì, cách duy nhất để “bồi thường” là tặng tôi một chiếc túi?

Thì ra, trong mắt anh ta, tôi chẳng khác gì những người phụ nữ khác, chỉ đáng giá một chiếc túi vài chục triệu?

Tôi lên mạng tra giá chiếc túi, hơn 30 triệu. Nghĩ một lúc, tôi quyết định trả lại túi cho anh ta.

Hôm sau, anh ta lại gọi tôi vào văn phòng để báo cáo công việc.

“Không thích túi à?” Anh ta vừa nhìn tài liệu, vừa hỏi một cách hờ hững.

“Cũng được.”

“Thế sao trả lại?”

“Không hợp.”

Anh ta bỗng dừng tay, ngẩng lên, “Ý cô là gì?”

“Không có ý gì cả. Chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện đó qua rồi thì coi như xong. Nếu tôi nhận chiếc túi của anh, vậy anh nghĩ tôi là gì? Nếu anh thực sự muốn tặng, thì bán đi chắc còn được giá tốt.”

Anh ta hơi ngẩn ra, rồi hỏi, “Cô thích tiền đến vậy sao?”

“Ai mà không thích tiền?” Tôi đáp lại.

“Vậy cần bao nhiêu?” Giọng anh ta vẫn bình thản.

Nhưng tôi thì không thể bình tĩnh được nữa.

Tặng túi không được, giờ hỏi thẳng giá tiền. Anh ta đang định “định giá” tôi sao?

“Nếu tôi nói số tiền, Lục tổng định cho thật sao?”

“Nói thử xem?”

“Một tỷ.” Tôi cố tình nói bừa.

Không khí lập tức trùng xuống trong vài giây.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play