Mấy trò phát rồ thường ngày của tôi đều là diễn thôi. Cái đám bảo tôi điên khùng nói nhăng nói cuội chắc chắn là ghen tị. Người hiểu tôi đều biết tôi là cô gái siêu ngầu, siêu phong cách, siêu đẹp, siêu đỉnh, siêu độc đáo, vừa kiêu vừa đáng yêu, dịu dàng, chu đáo, thông minh, lễ phép, toàn năng nhất trong vũ trụ.
Dưới gầm bàn, tôi đá nhẹ vào mũi giày của Sở Tham. Anh ngước lên nhìn tôi, tôi nheo mắt cười, làm khẩu hình:
“Tiểu Sở baby, anh có gu thật.”
Sở Tham bình tĩnh cúi đầu, nhưng ngay giây sau, mũi giày anh cọ nhẹ vào mắt cá chân tôi.
Dì Trương sửng sốt: “Bảo bối, sao con chảy máu mũi vậy?!”
Tôi mơ hồ: “Hả?”
Dì Vương nhìn qua cửa sổ: “Chắc là nóng quá, nhiệt bốc lên ấy mà.”
Dì Trương nhíu mày: “Cũng có thể, sắp vào hè rồi, không khí cũng khô hơn.”
Sở Tham mím môi, cố nén nụ cười nơi khóe miệng.
Khi nghe dì Trương dặn anh cắt thêm một quả lê sau bữa cơm để tôi hạ nhiệt, anh khẽ gật đầu.
Dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, không hề để lộ mình chính là kẻ gây ra chuyện chảy máu mũi này.
6
Vào đầu mùa hè, tôi và Sở Tham vừa kỷ niệm một tháng yêu nhau. Lúc này, mạch truyện chính tiến đến giai đoạn nam nữ chính gặp gỡ, khiến thời gian như bị chỉnh chậm đi còn 0.5 lần tốc độ.
May mà tổng tài có tiền. Trong trang viên rộng gần 1.000 mét vuông, khắp nơi đều lắp điều hòa, tôi có thể trốn trong biệt thự cả ngày, không bị nóng đến mức muốn hóa thành chuột.
“Dì Trương, tối nay tổng tài muốn ăn súp bào ngư kem.”
“Dì biết rồi.” Dì Trương trả lời mà không ngẩng đầu lên.
Tổng tài mỗi ngày tan làm lúc 5 giờ, vì vậy nguyên liệu phải chuẩn bị từ sớm. Tôi xắn tay áo vào bếp phụ một tay.
Đến bữa, dì Trương bưng lên một đĩa bào ngư được bày biện tinh tế, rồi quay lưng lại đổ hết phần bào ngư còn lại vào một cái tô to cho tôi.
“Ăn nhiều chút, không đủ thì nói, còn nữa.”
Tôi: “?”
Nhìn tô bào ngư đầy ụ trong tay mình, lại nhìn đĩa bào ngư sang trọng bằng sứ xương của tổng tài trong phòng ăn, tôi đột nhiên hiểu ra vì sao trong tiểu thuyết, tổng tài hay bị đau dạ dày.
Thì ra là vì đói.
Tôi ôm tô, chân thành hỏi: “Nếu tổng tài muốn ăn thêm thì làm sao ạ?”
Dì Trương phẩy tay: “Cậu ấy sẽ không ăn đâu.”
Đúng như dì nói, tổng tài chỉ gẩy gẩy bào ngư cho nó “bị thương” một chút, uống vài muỗng súp kem rồi lặng lẽ lên lầu với vẻ mặt sâu xa.
Dì Trương thở dài: “Tổng tài hồi nhỏ còn ăn được thêm vài miếng, càng lớn càng ăn ít, ăn có hai miếng là bỏ.”
Tôi nhớ lại chiều cao của tổng tài lúc anh ấy đứng dậy.
Không ăn mà cao được 1m80 sao?
Vậy mấy hộp sữa tôi uống hồi nhỏ là gì chứ?
Một cô gái nhỏ ngây thơ và dễ thương như tôi vào lúc đó đã âm thầm vỡ nát trái tim.
7
Tối đến, tôi trằn trọc không ngủ được vì lỡ xem video đồ ăn đêm. Tôi quyết định xuống bếp uống nước để kiềm chế cơn thèm ăn. Không ngờ lại gặp tổng tài đang đứng trước cửa tủ lạnh, vẻ mặt như cả thế giới đều nợ anh một bữa ăn.
Tổng tài hắng giọng: “Tôi chỉ xuống lấy nước, nửa đêm không ngủ cô xuống đây làm gì?”
Lời vừa dứt, bụng anh liền phát ra tiếng “ọc ọc”.
Tổng tài: “……”
Tôi: “Mì gói được không?”
Tổng tài nhíu mày: “Mì gói là gì?”
Một lát sau, tổng tài tao nhã uống nước súp mì gói, chỉ vào miếng thịt xá xíu cuối cùng, nói ngắn gọn:
“Tôi muốn ăn cái đó.”
Tôi từ chối: “Dựa vào đâu chứ, tôi nấu mà.”
Tổng tài lạnh lùng liếc tôi, rồi cúi đầu lướt điện thoại.
“…… Tài khoản của cô là gì?”
Tôi: “……”
“Thông báo: Tài khoản Alipay của bạn vừa nhận được 500.000 tệ.”
Tôi hai tay nâng đĩa, nụ cười chân thành: “Sếp cứ tự nhiên.”
“Sếp cẩn thận kẻo bỏng.”
Tổng tài: “……”
8
Nhờ một tô mì gói, tôi cuối cùng cũng biết tên của tổng tài—Cố Thanh Chu.
Cố Thanh Chu mang trong mình tất cả những bệnh mà tổng tài bá đạo thường mắc: đau dạ dày, mất ngủ, chán ăn.
Ban ngày anh không ăn thêm được một miếng cơm, nhưng ban đêm thì không chừa một giọt súp.
Hai mươi gói mì tôi trữ nhanh chóng cạn sạch.
Tôi lấy điện thoại ra, đếm số 0 trong số dư tài khoản, lòng nhẹ nhàng thanh thản.
Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn, hàng chục vạn, hàng triệu…
Tổng tài ăn mấy gói mì thì có sao?
Không đủ thì tôi sẵn sàng tự bỏ mình vào nồi nấu luôn.
Đồng hồ chỉ 12 giờ, tôi mở mắt một cách điêu luyện.
Thứ đánh thức tôi không phải báo thức, mà là mùi mì cay và gà rán.
Tôi kiến nghị điều tra không khí sau 12 giờ đêm, tôi nghi có người lén cho thuốc kích thích tiêu hóa vào đó.
Ánh đèn trong bếp sáng rực, tiếng “xì xèo” vang lên không dứt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Sở Tham hơi nghiêng đầu, mái tóc rủ xuống bên cổ trắng ngần, anh dịu dàng mỉm cười: “Tối ăn cay quá dễ đau dạ dày, thêm một phần bò bít tết nhé?”
Bên cạnh bàn có hộp đồ ăn tôi vừa đặt giao đến.
Trời ơi, đảm đang thật sự là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông.