9
Tôi hỏi Sở Tham sao giờ này vẫn chưa ngủ.
Anh mặc bộ vest trắng, cúi đầu cẩn thận cắt bò bít tết cho tôi, đáp: “Tổng tài vẫn chưa về.”
Với vai trò là quản gia, anh phải túc trực 24/7. Vì Cố Thanh Chu chưa nói rằng tối nay sẽ không về, nên anh phải chờ để phòng ngừa bất trắc.
“Muốn thử một miếng không?”
Sở Tham liếc nhìn tay trái tôi đang cầm gà rán và bát mì cay trước mặt, rồi lắc đầu.
Tôi nghiêng người đến gần anh, in một nụ hôn lên môi anh: “Ý tôi là cái này.”
Sở Tham sững người, đôi mắt phượng hiếm khi mở to, nhìn tôi đầy bối rối.
Tôi nghiêng đầu cười: “Giờ chúng ta đang yêu nhau, hôn anh một cái không phạm pháp.”
“Quay lại thực tại đi.”
Nhìn khuôn mặt Sở Tham càng ngày càng đỏ, tôi định hôn thêm một lần nữa, nhưng bất ngờ bị anh nắm cổ tay giữ lại.
“Tôi nghe thấy tiếng xe rồi… để sau.”
Khuôn mặt đỏ bừng, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi tôi, rồi chỉnh lại mấy sợi tóc con đang dựng lên trên đầu tôi.
Khi Cố Thanh Chu bước vào, anh không nhận ra khóe môi hơi đỏ của Sở Tham và biểu cảm lạ lùng của tôi. Thay vào đó, ánh mắt anh dán chặt vào bát mì cay và gà rán trên bàn, cổ họng nuốt khan.
“Hai người tự nấu ăn riêng à?”
Anh trông như đã nhịn đói ba ngày, ánh mắt nhìn bát mì cay cứ như đang tỏa sáng.
Sở Tham hiển nhiên chưa từng thấy tổng tài trong trạng thái này, im lặng một lát rồi giữ đúng phong thái chuyên nghiệp: “Tôi sẽ đặt thêm phần cho ngài.”
“Không cần, phiền lắm.”
Nói rồi, anh tiện tay lấy luôn bát mì cay còn chưa kịp mở của tôi, sau đó chuyển khoản cho tôi 100.000 tệ.
Tôi: “Ngài cứ tự nhiên.”
10
Trong lúc ăn, Cố Thanh Chu đột nhiên nhớ ra điều gì, nghiêng đầu hỏi: “A Tham, cậu đã từng theo đuổi cô gái nào chưa?”
Sở Tham lắc đầu, nhưng rồi khựng lại: “Tôi chưa, nhưng từng được bạn gái theo đuổi.”
Cố Thanh Chu: “……”
Tôi: “……”
“Anh có bạn gái rồi sao?” Cố Thanh Chu kinh ngạc, rồi cảm thán: “Ai có thể kéo bông hoa lạnh lùng trên đỉnh cao như cậu xuống được chứ? Giờ cậu cũng biết đùa rồi.”
Sở Tham: “……”
Cố Thanh Chu thở dài: “Hôm nay tôi gặp một cô gái trong buổi tiệc.”
“Cô ấy dường như gặp chuyện gì đó, đi ngang qua lại hắt cả ly rượu vang lên người tôi. Tôi vốn rất ghét người khác lại gần mình, nhưng khi cô ấy tiến lại, tôi thấy tim mình rối cả lên.”
“A Tham, cậu nói xem…” Cố Thanh Chu ngập ngừng, quay sang nhìn tôi, “Chu Lê, cô…”
“Thôi, cả hai người đều chưa có ai mà.”
Nói xong, anh đặt đũa xuống, buồn bã cầm luôn phần gà rán, rồi lặng lẽ lên lầu.
Đến 3 giờ sáng, tôi bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức.
“Sao vậy?”
Sở Tham mặc vest trắng, tóc xõa sau lưng, dường như vừa chợp mắt liền bật dậy. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác cho tôi.
“Tổng tài bị mất nước.”
Tôi: “?”
Nhân viên y tế vội vã đẩy cáng qua, Cố Thanh Chu bỗng nhiên nắm lấy vạt áo tôi, khuôn mặt trắng bệch:
“Hãy tiêu hủy hộp gà rán dưới gầm giường tôi… tiêu hủy sạch sẽ…”
Tôi: “……”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Ngài cứ yên tâm mà đi.”
11
Bác sĩ chẩn đoán Cố Thanh Chu ăn phải đồ quá cay và nhiều dầu mỡ, khiến dạ dày vốn quen ăn nhạt bị kích thích, dẫn đến đau bụng và tiêu chảy.
Tuy nhiên, Cố Thanh Chu không nói gì. Những người quen biết anh lại cho rằng, một người không mấy quan tâm đến mọi thứ như anh chắc chỉ bị kiệt sức và sinh hoạt không điều độ. Thế là anh bị ép phải nằm viện tĩnh dưỡng.
Công việc ở công ty được giao cho trợ lý xử lý, còn ở biệt thự, dì Trương chịu trách nhiệm nấu ăn, tôi chịu trách nhiệm mang cơm, và Sở Tham lái xe.
Cố Thanh Chu nhìn bát cháo hải sâm nhạt nhẽo, lạnh lùng nói: “Tôi muốn ăn đồ nướng.”
“Được thôi.” Tôi vui vẻ đồng ý, làm bộ muốn đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi đi tìm bác sĩ Trình hỏi chút nhé…”
“Quay lại.” Cố Thanh Chu hít sâu một hơi.
Hóa ra chỉ khi đến bệnh viện tư nhân này, anh mới biết cô gái khiến trái tim anh rung động trong buổi tiệc hôm đó chính là bác sĩ ở đây.