4
Chiều hôm sau, tổng tài trở về từ nhà cũ.
Cơm tối dì Trương vẫn chưa nấu xong, tổng tài lại nhận được điện thoại của bạn, lập tức phải đi ngay.
“Nói dì Trương khỏi cần làm cơm cho tôi.”
Dì Trương đã quen với chuyện này, đáp lại một tiếng rồi đổ thịt bò đã cắt vào nồi bò hầm cà chua.
“Lê Lê, con với Tiểu Sở… sao rồi?”
Bà giúp việc dì Vương tò mò tiến lại gần, nháy mắt với tôi đầy ý trêu ghẹo.
Tôi nhìn Sở Tham vừa bước vào phía sau dì Vương, cố tình thở dài, nói:
“Chỉ vậy thôi.”
“Vậy là thế nào?” Dì Vương lập tức cau mày, nghiêm túc nói, “Lê Lê, chúng ta không thể làm kẻ chạy theo người khác như thế được.”
“Tiểu Sở không ổn, trong sổ của dì Trương còn Tiểu Hà, mới đây còn có bảo vệ mới là Tiểu Diệp, vừa nhìn đã biết là kiểu đàn ông dịu dàng, đảm đang rồi.”
Tôi: “Đảm đang đến mức nào cơ?”
“Đã ly hôn, còn có một đứa con ba tuổi.”
Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên, làm dì Vương ngay lập tức im lặng.
Dì Trương ho khan một tiếng: “Tiểu Sở sao lại vào đây rồi? Cơm sắp xong rồi.”
Sở Tham bình thản liếc nhìn tôi một cái, nở nụ cười nhạt: “Lấy trái cây thôi.”
Đôi tay thon dài đeo một chiếc nhẫn ngọc trong suốt mở tủ lạnh, anh lấy ra một quả lê, cắn một miếng mà chẳng buồn cười.
Sau gáy tôi bỗng lạnh buốt: “……”
Dì Trương lo lắng: “Vừa lấy từ tủ lạnh ra, lạnh lắm đó! Chưa rửa nữa…”
Sở Tham: “Không sao.”
“Cổ họng tôi đau, ăn lê cho dịu bớt.”
Anh nhìn tôi, hỏi: “Cô ăn không?”
Tôi vừa định lắc đầu thì ánh mắt bắt gặp nụ cười của anh, lập tức đổi ý gật đầu: “Ăn.”
Vì vậy, Sở Tham viện cớ không làm phiền dì Trương nấu cơm, lại quay vào tủ lạnh lấy thêm một quả lê, rửa sạch rồi mang ra ngoài.
“Chu Lê.”
Ánh mắt tôi cứ dán vào đôi tay anh đang cầm quả lê, bàn tay trắng nõn, thon dài, đầu ngón tay còn đọng những giọt nước long lanh. Nhìn mà tôi chỉ muốn… liếm thử (không phải thế!).
“Hử?” Tôi phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên.
Sở Tham khẽ nói: “Cô là kiểu người bắt đầu rồi bỏ dở phải không?”
Tôi: “Hả?”
Sở Tham: “Hôm đó ở quán lẩu, những lời cô nói chỉ là đùa giỡn thôi sao? Hay cô nghĩ rằng đùa giỡn tôi bằng lời nói thì không cần chịu trách nhiệm?”
Anh chốt lại: “Cô đang đùa giỡn tình cảm của tôi đúng không?”
“Chu Lê.”
Tôi: “……”
5
Đột nhiên bị chụp cho cái mũ to tướng “đùa giỡn”, tôi mơ hồ, lúng túng, ngỡ ngàng, và… có phần phấn khích (?).
Tôi lập tức phủ nhận: “Tôi không có.”
“Tôi chỉ hơi nói năng bậy bạ chút thôi, nhưng tình cảm của tôi thì rất chân thành.”
Sở Tham: “Vậy tức là những lời cô nói hôm đó đều là thật lòng?”
Anh tự gật đầu, nói: “Được, tôi đồng ý với lời tỏ tình của cô.”
Tôi: “?”
Đừng làm ồn, để tôi nghĩ đã.
Chưa kịp suy nghĩ ra cái gì, Sở Tham đã nói: “Cơm dì Trương sắp nấu xong rồi, chúng ta vào ăn cơm thôi. Ăn xong rồi hãy ăn lê.”
Anh chìa tay ra trước, tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì nhưng cũng ngơ ngác đưa tay nắm lấy. Nghe thấy tiếng cười khẽ của Sở Tham, lòng tôi như nổ tung.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn Sở Tham ngồi đối diện yên lặng uống canh, tôi mới dần nhận ra.
Tôi vừa tỏ tình sao?
Không.
Tôi đang hẹn hò rồi à?
Đúng là vẫn có người hiểu tôi.