Dáng vẻ ấy khiến tôi ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng, chẳng nghe thấy anh nói gì, đến khi tỉnh lại đã ngồi trong xe của anh.

Xe lướt đi, trên điện thoại, dì Trương nhắn hỏi tiến triển thế nào.

Tôi: [Đang tiến hành theo nhịp độ.]

Dì Trương: [Nhịp độ của ai?]

Tôi: 【Theo nhịp độ của tôi.】

Dì Trương: 【……】

Dù rằng anh ấy rất đúng gu của tôi, khiến tôi không kiềm được mà (ngậm hoa hồng) (nằm nghiêng) (liếc mắt đưa tình) (vô tình ngã khỏi giường) (lật người) (nằm nghiêng trên sàn) (tiếp tục liếc mắt đưa tình), nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để nhan sắc dẫn dắt mình.

Bề ngoài có vẻ thần hồn điên đảo, nhưng tôi, Chu Lê, từ trước đến giờ không bao giờ làm kẻ theo đuổi mù quáng.

“Anh thích ăn gì không?”

Đèn đỏ bật sáng, Sở Tham quay đầu nhìn tôi, hỏi một cách nhẹ nhàng.

Nắng trưa xuyên qua cửa kính chiếc Ferrari, phủ một lớp ánh vàng dịu nhẹ lên nửa gương mặt và hàng mi của Sở Tham.

Tôi nghe thấy một tiếng “rắc” khẽ vang lên.

Đạo tâm tôi vỡ rồi.

3

Cuối cùng tôi và Sở Tham đi ăn lẩu tại một nhà hàng tư nhân.

Trong căn phòng riêng giản dị, nồi đồng đang sôi sùng sục với lớp dầu cay bốc lên hơi nước nghi ngút.

Sở Tham trông vẫn bình tĩnh, nhưng vị cay khiến anh ho khẽ vài lần.

Tôi: “Mình ăn cái gì khác cũng được mà.”

Sở Tham lắc đầu, đáp: “Không sao, gọi món đi.”

Nước lẩu là do chúng tôi đã chọn từ trước. Nhìn đôi mắt hơi đỏ lên của anh, tôi không đành lòng nên gọi một bát nước lọc để trước mặt anh.

“Thanks.”

Sở Tham ngước lên mỉm cười, một lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra trên má.

Dù đã có nước lọc làm dịu, Sở Tham vẫn nhanh chóng đổ mồ hôi, đôi môi đỏ rực ánh lên một lớp bóng nhẹ.

Thấy tôi cứ nhìn anh mãi, Sở Tham nhấp một ngụm nước cam lạnh, rồi khẽ hỏi:

“Sao thế?”

Anh không để lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt liếc nhìn qua mấy món ăn trên bàn, hỏi thêm:

“Không thích ăn mấy món này à?”

Tôi lắc đầu, như vừa phát hiện ra điều gì đó, hắng giọng rồi hỏi:

“Anh có phải thích tôi không?”

Giữa làn hơi nước mờ ảo, Sở Tham đột nhiên ho sặc sụa, khiến tôi vội vàng đưa nước cam cho anh.

Sở Tham xua tay, quay mặt sang một bên để bình tĩnh lại, nước mắt sinh lý chảy xuống hai bên má.

Chưa kịp nói nốt câu sau 【Đừng chối, tôi còn sống, anh cũng còn sống, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp vậy được. Anh thích tôi là cái chắc】 thì đã nghe Sở Tham nói:

“Dì Trương kể cho cô à?”

Tôi: “Hả?”

Sở Tham cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Tôi không có ý gì khác, chỉ là rất thích cô… nên mới nhờ dì Trương làm mai. Nếu cô không thích tôi, cảm thấy khó xử thì cũng không sao, sau này tôi sẽ cố gắng ít xuất hiện trước mặt cô…”

“Nồi lẩu này cũng là tôi hỏi dì Trương xem cô thích gì rồi đặt trước. Nếu cô thấy phiền, tôi có thể xin lỗi, cô…”

Lời nói của anh đột ngột dừng lại, ánh mắt ngước lên thấy tôi đang ngẩn người, Sở Tham bỗng rơi vào sự im lặng kỳ quặc.

Tôi chợt hiểu ra: “Thì ra anh thích tôi thật à.”

Sở Tham: “……”

“Ui, tai anh đỏ rồi kìa!”

“Sao lại ho nữa thế? Có cần uống nước không? Quản gia đại nhân.”

Sở Tham cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng hàng mi run rẩy, cổ và cả tai đỏ rực lên: “Không…”

Anh vừa định mở miệng thì tôi đã ngắt lời:

“Đau họng thì ăn nhiều lê vào.”

Tôi vỗ vai anh, nghiêm túc nói:

“Nhưng mà sau này anh khỏi cần mua lê nữa.”

“Bởi vì lê của anh đây rồi.”

“……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play