Tề Kha lắc đầu bất lực nhìn ta, sau đó chỉnh lại vẻ mặt, hắng giọng, cho gọi Tào Vân Nhi vào.
Nàng mang theo hộp đồ ăn, hành lễ xong liền đặt lên bàn.
Tề Kha nghiêm mặt, nặng nề nói:
"Tào cô nương, ta nói thẳng. Ta cứu cô nương về chỉ vì có quen biết phu quân của cô nương. Nay hắn mất tích, ta chỉ muốn thay hắn chăm sóc cô nương. Tấm lòng của cô nương, ta không thể nhận."
Tào Vân Nhi sững sờ vài giây, rồi đột nhiên cúi người nôn.
Ta giật mình, vội đứng dậy vỗ lưng nàng:
"Sao thế! Nghén nặng thế cơ à?"
Tào Vân Nhi:
"Không phải nghén, mà là bị tướng quân làm ta buồn nôn."
Ta: "…"
Tề Kha: "…"
Hắn cười gượng hai tiếng, chuyển chủ đề, cầm lấy bát canh:
"Canh này nhìn ngon đấy."
Tào Vân Nhi nhanh chóng đưa cho hắn một bát nhỏ, còn phần lớn cả nồi lại đưa cho ta:
"Phu nhân cao quý hôm nay không tiếc thân mình cứu ta, ân tình này Vân Nhi khắc sâu trong lòng. Sau này hài nhi của ta ra đời, nhất định sẽ được dạy bảo về ân đức này."
Ta cảm động đến suýt rơi nước mắt.
Chỉ muốn quỳ xuống dập đầu cảm tạ Tào Vân Nhi.
Không ngờ, ha ha ha ha, Thiên tuyển chi tử (Con cưng của trời) lại là ta!
Nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Tề Kha, ta không nhịn được ngửa mặt lên trời cười lớn. Cầm lấy tay Tào Vân Nhi, ta thật lòng nói:
"Ha ha ha ha ha ha ha! Có lời này của cô nương, ta yên tâm rồi!"
Tào Vân Nhi nhíu mày:
"Thân phận của ta không rõ ràng, chỉ sợ sẽ gây phiền phức cho hai vị. Sau này để ta ở lại phủ làm việc lặt vặt, cứ coi như là người hầu mua về đi."
"Thế sao được! Cô nương còn đang mang thai mà."
Ta suy nghĩ một lát, rồi cười gian:
"Nếu cô nương không ngại, ta có cách này."
5
Hôm sau, chúng ta cố ý tổ chức rầm rộ, thuê trọn tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Quả nhiên, hành động này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ta khoác tay Tào Vân Nhi bước xuống xe ngựa, chủ tửu lâu tự mình ra đón:
"Tề phu nhân đã lâu không ghé."
Ánh mắt ông ta nhanh chóng quét qua Tào Vân Nhi đang ăn mặc quý phái, bụng hơi nhô lên:
"Vị phu nhân này trông lạ mặt, không biết là phu nhân nhà nào đây?"
Những quý bà đứng xung quanh xem náo nhiệt đều che miệng cười khẽ:
"Giang Nhan Thanh đúng là kỳ nhân, thật sự coi tiểu thiếp như tỷ muội ruột sao?"
"Nhìn nữ nhân này còn đang mang thai, chẳng phải là con trưởng của Tề tướng quân sao?"
"Chậc chậc, Giang Nhan Thanh không cảm thấy mất mặt à?"