4
"Tiểu thư ơi!!" Hạnh Nhi luống cuống chạy đến đỡ ta dậy, hổn hển nói:
"Có nhà nào mà phu nhân tướng quân lại làm bệ đỡ chân thế này không chứ! Lần sau…"
Ta bình tĩnh phủi bụi và dấu giày trên lưng áo dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người:
"Lần sau ngươi làm."
Hạnh Nhi cằn nhằn:
"Lần sau nhớ lót một miếng vải nhé, nhìn xem y phục bẩn hết rồi này."
Ta: "…"
Ở phía bên kia, Tề Kha ôm Tào Vân Nhi như một cảnh phim thần tượng, tiếp đất vô cùng vững vàng. Hắn giao nàng lại cho ta rồi lập tức tung người lên, định bắt tên sát thủ trên lầu.
Không ngờ một con d.a.o phóng còn nhanh hơn hắn, sượt qua tai Tề Kha, cắm thẳng vào tim kẻ kia.
Ta lập tức quay đầu nhìn Ngụy Phong bằng ánh mắt giận dữ.
Hắn thản nhiên nhìn ta, vỗ tay, cười nói:
"Tên hung thủ kia giữa ban ngày ban mặt dám mưu sát người trong phủ tướng quân. Ta sợ hắn làm Tề tướng quân bị thương, đành phải ra tay hạ hắn một nhát chí mạng. Phu nhân không cảm ơn thì thôi, sao lại nhìn ta như vậy?"
Ta nghiến răng:
"Ta cảm ơn cả lò nhà ngươi."
Một năm không gặp, Ngụy Phong quả nhiên càng ngày càng… điên.
Hồi còn ở trong quân doanh, hắn đối xử với ta đặc biệt khác thường.
Ta từng thấy hắn lén cất khăn tay của ta, đêm khuya còn mang ra úp lên mũi miệng mà thở dốc.
Lần đó làm ta sợ muốn chết, từ đó về sau, có thể tránh xa hắn bao nhiêu thì tránh bấy nhiêu.
Sau khi về kinh, ta lập tức cùng Tề Kha thành đôi phu thê trên danh nghĩa.
Ngày thành thân, Ngụy Phong cưỡi ngựa theo sát kiệu hoa của ta suốt cả đoạn đường.
Hắn vén màn kiệu lên, mấy ngón tay bám lấy viền kiệu siết chặt đến trắng bệch, lặp đi lặp lại một câu:
"Chỉ còn một chút nữa thôi… chỉ một chút nữa."
Về sau ta mới biết, trước đó ta vừa xin chỉ ban hôn thì hắn đã chạy đến trước điện cầu hôn ta.
May mắn là ta ra tay nhanh!
Sau hôn lễ, ta cùng Tề Kha co mình trong phủ, còn Ngụy Phong ra ngoài đánh một năm trận mạc, nay trở về kinh thành làm Chủ tướng doanh trại tuần phòng.
Sau khi mọi người đều rời đi, ta bôi thuốc cho Tề Kha trong phòng.
Trên mặt hắn có một vết xước do d.a.o phóng để lại. Dùng đầu ngón chân cũng đoán được đây là chiêu trò cố ý của Ngụy Phong.
Hạnh Nhi đột nhiên gõ cửa:
"Tướng quân, phu nhân, Tào cô nương mang canh củ sen tới sân, nói là muốn vào dâng canh."
Ta định gọi nàng vào, nhưng Tề Kha ngăn lại.
Ta khó hiểu: "Sao thế?"
Tề Kha lộ ra vẻ mặt khó tả:
"Ngươi đọc tiểu thuyết bao giờ chưa? Hôm nay giữa chốn đông người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, nửa đêm Tào Vân Nhi mang canh tới, ngươi không đoán được nàng có ý gì sao?"
Ta quả quyết:
"Nàng muốn bái sư."
"Ngươi thật sự không có não à?!"
Tề Kha tức giận bóp lấy mặt ta: "Là để ý đến ta!"
Ta: "…"