2

Tào Vân Nhi mang trong mình huyết mạch hoàng tộc tiền triều.

Đứa trẻ này lớn lên sẽ sở hữu toàn bộ bàn tay vàng mà nam chính nào cũng có: nhất thống giang hồ, lật đổ triều đình, mở rộng lãnh thổ, dựng nên một triều đại mới.

Tất nhiên, Tào Vân Nhi chẳng biết gì về chuyện đó. Sau bao năm sống trong cảnh trốn chạy, chịu đủ khổ cực, giờ nhìn thấy chúng ta chuẩn bị thế này, nàng sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống.

"Đa tạ ân cứu mạng của phu nhân tướng quân. Ta biết người mang ta về hẳn là có điều muốn, chỉ cần nói ra, ta sẽ không từ chối."

Trời đất, cái thai này còn chưa ổn định đâu! Ta vội đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay nàng để trấn an: 

"Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì to tát đâu... chỉ là... ừm, phu quân ta vừa gặp nàng liền cảm thấy rất có duyên."

Tào Vân Nhi: "Có duyên?"

Ta chọc cùi chỏ vào bụng Tề Kha một cái.

Tề Kha lập tức làm ra vẻ hoài niệm: 

"Đúng vậy, lúc đó nàng mặc bộ y phục đỏ vàng xen lẫn, làm ta nhớ tới món canh trứng cà chua của nhà ăn số ba..."

Ta: "..."

Tào Vân Nhi mặt đầy kinh hãi. Ta vội kéo nàng ngồi xuống cạnh bàn ăn, kể chuyện rằng chúng ta quen biết phu quân của nàng, rồi dựa vào chút ấn tượng còn sót lại về tiền truyện mà bịa ra một câu chuyện đầy kịch tính. Cuối cùng, nàng cũng tin tưởng chúng ta, đồng ý ở lại phủ tướng quân để dưỡng thai.

Tuy nhiên, thân phận của Tào Vân Nhi không thể để lộ ra ngoài. Vậy nên, chỉ trong ba ngày, ngoài kia đã có đủ loại lời đồn lan truyền khắp nơi.

Lúc ta cùng Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua điểm tâm, xung quanh không ngớt người chỉ trỏ.

"Nghe chưa? Tề tướng quân mang một nữ nhân từ bên ngoài về phủ."

"Người ta thường nói Phiêu Kỵ Tướng Quân và phu nhân ân ái mặn nồng, xem ra cũng chẳng được như vậy." 

"Không chừng là chê tiểu thư nhà họ Giang múa đao múa thương chẳng hiểu phong tình, nên mới tìm một người khác."

"Nữ nhân ấy mà, vẫn phải dựa vào nam nhân thôi. Chính thất thì sao chứ, không được phu quân yêu chiều, lại không có con cái, cũng chẳng sống tốt được."

"Chậc, đáng thương thật."

...

Hạnh Nhi vừa giận vừa bức xúc: 

"Tiểu thư! Họ sắp đứng ngay trước mặt chúng ta mà nói xấu rồi đấy!"

Còn ta chỉ mải giành lấy lồng bánh hoa quế vừa mới ra lò: 

"Nhanh! Gói lại! Tào cô nương thích ăn cái này!"

Hạnh Nhi: "Tiểu thư!"

Ta bảo nàng đi lấy chỗ khác: 

"Mười con gà mái thượng hạng ta đặt trước, nhanh mang về. Nữ nhân mang thai cần bồi bổ!"

Sau hôm đó, khắp kinh thành truyền tai nhau rằng ta bị điên.

Còn đám nam nhân thì cảm thán rằng, một người vợ chính thất biết điều như ta thật sự hiếm có khó tìm.

3

Ta không ngờ những lời đồn đại lan truyền lại lọt đến tai của Ngụy Phong, người từng là đồng đội sát cánh trên chiến trường, nay là Chủ tướng của doanh trại tuần phòng.

Người này, lòng dạ với ta không đơn giản chút nào.

Tề Kha tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi quan viên, ta không ngờ Ngụy Phong cũng có mặt.

Hắn cầm chén rượu, chậm rãi bước tới trước mặt ta, nâng chén kính:

"Một năm không gặp, tiểu thư vẫn khỏe chứ?"

Ta sững người, chưa kịp đáp thì Tề Kha đã cầm chén rượu trước mặt ta lên, nhướng mày, đáp thay:

"Phu nhân không quen uống rượu, ta uống thay nàng ấy."

Không thể phủ nhận, đôi lúc Tề Kha cũng rất đáng tin cậy.

Trong suốt bữa tiệc, ánh mắt nóng rực của Ngụy Phong chẳng hề che giấu, cứ nhìn ta chằm chằm khiến ta nổi cả da gà. Ta lấy cớ rời đi, không ngờ hắn lại lặng lẽ theo sau.

Hắn chặn ta lại trong sân, đi thẳng vào vấn đề:

"Tề Kha đã mang một nữ nhân khác về phủ, nàng vẫn muốn đối xử với hắn như trước sao?"

Ta: "Hả?"

Hắn tiến lại gần, từng bước áp sát:

"Nàng cũng có thể chọn ta."

Đúng, ta thích người đẹp trai. Ta công nhận hắn rất đẹp, nhưng hắn có bệnh. Xin lỗi, ta từ chối.

Ta cười khẽ hai tiếng, vòng qua người hắn định rời đi.

Ngụy Phong đột nhiên cười lạnh sau lưng ta:

"Ta có thể chứng minh rằng ta sẽ làm mọi thứ vì nàng. Trước tiên, hôm nay ta tặng nàng một món quà gặp mặt. Phiền phức nàng không thể giải quyết, ta sẽ giúp nàng giải quyết."

Ta có phiền phức gì chứ?

Ta quay đầu lại nhìn theo ánh mắt hắn, vừa liếc lên lầu thì lập tức sững sờ.

Chỉ thấy Tào Vân Nhi đang bị một nam nhân giữ chặt, ép sát vào lan can. Nàng run rẩy ôm lấy bụng, toàn thân sợ hãi.

Trời đất! Mẹ ruột của nam chính!

Cả vinh hoa phú quý nửa đời sau của ta!

Ta hoảng hốt: 

"Ngươi định làm gì?"

Ngụy Phong cười nhạt:

"Một kẻ như nàng ta cũng dám so với Giang Nhan Thanh nàng sao? Hôm nay ta giúp nàng dọn sạch cái gai trong mắt này."

Nói xong, hắn phất tay, tên nam nhân bên trên định đẩy Tào Vân Nhi xuống.

Ta cuống cuồng hét lớn: "Tề Kha!"

Tề Kha từ trong bước ra, vừa nhìn liền nhận ra tình hình không ổn. Nhưng với khoảng cách này, dù có khinh công, hắn cũng khó lòng đỡ được nàng ấy.

Hắn cần mượn lực.

Ta chẳng kịp suy nghĩ nhiều, bước lên một bước, quỳ một gối, đưa lưng ra:

"Lên!"

Tề Kha cũng chẳng chút do dự, giẫm lên lưng ta bật người lao lên, giữa không trung ôm trọn Tào Vân Nhi đang rơi xuống.

Ngụy Phong đứng c.h.ế.t lặng.

Những vị khách đến xem náo nhiệt cũng hóa đá tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play