5
Đến lúc này, ta thực sự trở thành tiểu nha hoàn của Du An Mẫn.
Tên bện/h hoạn này sai bảo ta chẳng chút nương tay, từ pha trà rót nước, xoa bóp vai đến lật sách. Ta gần như quên mất mình vốn là một đại xà oai phong lẫm liệt.
Vừa tức giận vừa cắn một miếng bánh quế hoa, ta uống thêm một ngụm trà Long Tỉnh hảo hạng để hạ hỏa.
"Tiểu Hắc, đi lấy cây bút trên giá lại đây."
Du An Mẫn đứng giữa sân, cúi đầu trải giấy Tuyên Thành.
Ta uống cạn chén trà, giận dữ hét lên: "Đã bảo không được gọi ta là Tiểu Hắc!"
"Tiểu Hắc, tiện thể lấy cả cục chặn giấy."
"Ta tên là Tham Thương!"
"Tiểu Hắc, cây bút ở tầng thứ hai trên giá sách ấy."
Ta nhất định sẽ bị chọc tức đến c.h.ế/t ở cái nơi này.
Ngồi trên bậc thềm, ta không thèm động đậy. chàng quay lại nhìn, vừa cười vừa ho khẽ:
"Nhờ tiểu thư rắn cao quý giúp chút thôi mà."
Hừ lạnh một tiếng, ta miễn cưỡng đứng dậy đi vào phòng.
Ta đặt bút và cục chặn giấy lên bàn, tiện tay khoác chiếc áo mỏng vào người chàng.
Du An Mẫn chỉnh lại áo, cúi đầu cười dịu dàng:
"Ngươi đúng là ngoài cứng trong mềm."
Ta mạnh tay kéo áo chàng, ép người chàng hơi cúi xuống:
"Ta chỉ sợ ngươi bện/h c.h.ế/t, đến lúc đó lại phiền ta phải thu dọn xá.c!"
Du An Mẫn khẽ cười, hơi thở nhẹ nhàng phả lên má ta, nhột nhột khiến ta vội lùi lại mấy bước, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Chàng lại bước tới gần, bàn tay hơi mát xoa xoa vành tai ửng đỏ của ta, nhẹ nhàng nói:
"Ta c.h.ế/t rồi cứ đem ta thiêu đi, tro thì rải đâu cũng được, đừng để bản thân phải nhọc lòng."
Ta nhíu mày, đánh tay chàng ra, hừ một tiếng:
"Nói mấy lời xúi quẩy này, ngươi không thấy phiền sao?"
Chàng cười khẽ, nhìn ta nói:
"Được, sau này không nói nữa."
Bện/h của Du An Mẫn kéo dài mãi mà không khỏi hẳn.
Ta nhân lúc chàng ngủ đã mời Phi Ly thúc thúc đến xem qua.
Phi Ly thúc thúc bảo chàng bẩm sinh cơ thể yếu ớt, bện/h mang từ khi còn trong bụng mẹ, chỉ có thể từ từ chăm sóc.
Tiễn Phi Ly thúc thúc đi, ta ngồi bên giường nhìn Du An Mẫn đang nằm ngủ, khẽ thở dài.
Nếu chàng không phải người phàm, ta còn có thể nghĩ cách dùng linh thảo bảo dưỡng thân thể chàng.
Nhưng thực tế, chàng chỉ là một người trần mắt thịt, không chịu nổi chút linh lực nào.
Không còn cách nào khác, ta đành mỗi ngày lén nhỏ một giọt má/u của mình vào thức ăn của chàng.
Ta là linh xà được nuôi dưỡng từ linh khí của trời đất, má/u ta chẳng khác nào chí bảo. Một giọt má/u không chỉ bồi bổ thân thể Du An Mẫn mà còn không khiến chàng chịu đựng áp lực linh lực quá lớn.
Dù sao thì đây cũng là nam nhân đầu tiên ta để ý đến, làm sao có thể để chàng c.h.ế/t sớm như vậy?
Nhưng ta đã quên mất một chuyện.. má/u rắn có thể kích thích tình d/ục.
Khi cơ thể Du An Mẫn nóng bừng lên, ta còn tưởng chàng bị sốt.
Ta kiên nhẫn giúp chàng lau người, ai ngờ vừa chạm vào đã bị chàng nắm chặt tay.
Kẻ vốn ngày thường da dẻ trắng bệch giờ đây đỏ ửng cả đuôi mắt, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt đen ánh lên chút sương mờ đầy quyến rũ.
Chàng thở dồn dập, hơi thở nóng bỏng phả lên tay ta.
Ta nuốt nước bọt, muốn rút tay lại.
Nhưng chàng lại siết chặt cổ tay ta hơn, áp gò má đỏ bừng lên lòng bàn tay ta.
"Tham Thương."
Giọng chàng khàn khàn, chỉ gọi hai chữ mà khiến không khí như trở nên mơ màng đầy ám muội.
Ta như nín thở.
Chàng bện/h nặng! Chàng bện/h nặng!
Ta dứt khoát rút tay ra.
Đôi mắt chàng lập tức tối sầm lại, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
"Tại sao, không cho ta chạm vào?"
"Tham Thương."
Chàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẫm nước nhìn ta như cầu xin.
C.h.ế/t tiệt, ban ngày thì hung hăng thế mà đêm đến lại quyến rũ như này là sao?!
Ta nhấn chàng xuống giường, dùng chăn bọc kín người chàng lại.
Chàng dường như không còn tỉnh táo, chỉ giãy dụa chút rồi ngước lên nhìn ta, nhíu mày:
"Nóng."
"Tham Thương, ta nóng."
Bị chàng làm phiền đến hết cách, ta chỉ có thể kéo bớt chăn ra một chút.
Chàng đâu có chạm vào thứ gì lạnh đâu, tại sao lại nóng như vậy?
Ta ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới má/u của mình.
Hỏng rồi!
Ta nhìn thấy chàng đang khẽ dùng ngón tay gẩy tay áo của ta, bất giác nhắm mắt lại, thầm rủa bản thân ng/u ngố/c.