1.
Ta đã thầm mến vị công tử dưới chân núi Ngũ Hoa rất lâu.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu ta lén ngắm nhìn chàng. Gió thổi qua, lá đào xào xạc, ta nép mình sau lá, dõi mắt trông xuống người dưới gốc cây.
Công tử vận trường bào dài, mày thanh như núi xa, mắt tựa ánh sao đêm, phong thái thanh nhã thoát tục, tựa tiên nhân giáng thế.
Ngón tay thon dài như ngọc của chàng khẽ vuốt nhẹ mép tách trà, tay còn lại tùy ý lật một trang sách.
Dù khí trời oi bức, trên trán chàng cũng không một giọt mồ hôi.
Ta nhìn bàn tay trắng như sứ ngọc ấy, lòng nghĩ chắc hẳn khi chạm vào sẽ mát lạnh.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bụi cát trong sân lên không trung.
Công tử ho lên từng hồi, tiếng ho ngày một nặng, khiến người ta lo lắng chàng sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
Chàng vịn vào bàn đá, tay đặt trước ngự/c cố gắng điều hòa hơi thở. Đôi mắt ánh lên chút nước, nơi khóe mắt điểm một vệt hồng nhạt.
Ta nhìn đến toàn thân mềm nhũn, không kiềm được liền đụng đầu vào cành đào, phát ra tiếng “bịch” nho nhỏ.
Chàng nghe thấy âm thanh, ánh mắt khẽ động, lông mày hơi chau lại.
Chỉ trong chớp mắt, cả người ta cứng đờ, đuôi cũng dựng thẳng cả lên.
Thế rồi, ta như kẻ ng/u ng/ốc, đầu cắm xuống, cả thân mình ngã nhào vào trong tách trà của chàng.
Vị trà đắng chát, hơi nóng đến bỏng rát. Ta giãy dụa muốn ngoi lên nhưng bất lực.
Ngay khi nghĩ mình sắp bỏ mạng, một đôi tay dịu dàng nhấc ta lên.
Ta mơ màng quấn lấy cổ tay chàng, cảm nhận hơi ấm lạ lùng từ bàn tay ấy.
Chàng dùng một chiếc khăn lau đi nước trà trên thân ta, giọng trầm thấp mang theo chút ý cười: “Tiểu xà ngố/c, lần này là lần thứ mấy rồi?”
Lời vừa thốt ra, lập tức khiến ta tỉnh táo.
Ai nói ta đến nhiều lần chứ!
Ta vội vàng thò đầu ra khỏi chiếc khăn, có chút chột dạ nhìn chàng.
Chàng để mặc ta quấn trên cổ tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta.
Bàn tay chàng không hề lạnh như ta tưởng, ngược lại còn mang theo chút ấm áp.
Ta không kìm được, cọ nhẹ vào ngón tay ấy.
Chàng thấy ta phản ứng, liền bật cười.
“Nhiều lần như vậy mà cũng không biết chọn chỗ nào kín đáo trốn sao.” Chàng khẽ chạm vào đầu ta: “Toàn thân đen nhánh, nằm trên cây đào sao không lộ liễu được chứ?”
Ta nghiêng đầu, nghi hoặc nghĩ, ta thật sự dễ thấy vậy sao?
Chàng nhẹ nhàng bóp lấy đuôi ta: “Nhìn hung hãn, dữ dằn như thế, sao lại ngố/c nghế/ch thế này?”
Ta lập tức xù lông, nhe ra chiếc răng nanh nhỏ xíu để phản đối.
“Hửm? Có thể hiểu lời ta nói sao?”
Chàng cầm lấy bảy tấc của ta, đưa lên trước mặt mình, cười cười chạm vào răng nanh của ta: “Còn giả vờ hung dữ nữa.”
Đúng là nhụ/c nhã!
Người này trông ôn nhuận như ngọc, cớ sao lại xấu tính đến thế?!
Ta quấn chặt lấy tay chàng, dùng sức lắc đầu phản kháng.
Chàng chỉ cười, rồi đặt ta lên bàn, hoàn toàn không lo ta sẽ cắn mình.
“Ngươi đến nhiều lần như vậy, rốt cuộc là muốn gì?”
Chàng nhẹ nhàng chạm vào đầu ta.
Lời này thừa rồi, tất nhiên là trông chàng vừa ý!!!
Ta chẳng chịu yếu thế, đẩy đầu mình về phía chàng như đáp lại.
Chỉ là, ta không dám hóa thành người, sợ sẽ dọa chàng sợ hãi.
“Hay là ngươi đói bụng?”
Ta không biết trả lời thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn chàng.
Chàng nhìn ta một lúc, rồi xoay người đi vào bếp, mang ra một miếng thịt nhỏ đặt trước mặt ta.
Ta hít hà, nhận ra là thịt heo.
Hừ, không được!
Yêu quái trên Ngũ Hoa Sơn từng dặn, không được ăn thịt heo.
Heo vừa hôi vừa ng/u, nghe nói có một con sói trên núi, vì ăn thịt heo mà bị ng/u đi.
Ta không muốn làm xà ng/u đâu.
Ta quay đầu, tỏ ý không ăn.
“Không ăn thịt sao?”
Chàng bật cười, ho khan vài tiếng: “Còn kén ăn nữa.”
Kỳ thực ta thích ăn thịt gà hơn.
Chàng như hiểu ý, vào bếp lần nữa, mang ra vài lá rau xanh.
Ta: ?
Chàng nói: “Ta từng nghe nói sinh vật trên Ngũ Hoa Sơn có linh tính, không ngờ đến loài rắn như ngươi cũng có thói quen khác biệt thế này.”
Chàng đặt lá rau xuống trước mặt ta, nhẹ giọng nói: “Ăn đi.”
Xin được nói rõ, sinh vật trên Ngũ Hoa Sơn đúng là có linh tính, nhưng không phải đột biến…
Thấy ta không động đậy, chàng lại nói: “Nhìn ngươi toàn thân đen nhánh, mắt lại như ngọc lạnh ngàn năm, ta còn tưởng ngươi khác biệt với đồng loại, hóa ra lại là ta nhìn nhầm.”
Ta nóng nảy.
Ta đương nhiên không giống đồng loại!
Ta là con rắn đầu tiên trên Ngũ Hoa Sơn tu luyện thành yêu đấy!
Ta ngẩng đầu, ngậm ngùi gặm một miếng lá rau.
Hừ, ta là xà đặc biệt, xà độc nhất vô nhị, xà có một không hai, thích ăn những thứ xà khác không ăn được!
Chàng nhìn ta rồi cười, vừa cười vừa ho.
Ta nuốt lá rau, nghi hoặc nhìn chàng một cái.
Sao không khen ta?
Ta là con rắn biết ăn rau mà!
Chàng xoa đầu ta, cười nói: “Tiểu xà đã đặc biệt như thế, chi bằng ở lại làm bạn với ta đi.”
Ta giương cao chóp đuôi, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta, ánh mắt thoáng ý cười: “Có một tiểu xà vừa thông minh vừa đặc biệt bầu bạn, quả thực là vinh hạnh của ta.”
Hừ, biết thế là tốt.
Ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
Ta cảm thấy người này thật sự rất có mắt nhìn.
Yêu quái trên Ngũ Hoa Sơn đều bảo ta xấu, cả người đen sì y như củi đốt.
Nhưng người này lại không nghĩ thế.
Chàng nhẹ nhàng vuốt ve thân rắn của ta, dịu dàng nói: “Ta chưa từng thấy con rắn nào có màu sắc kỳ lạ đến thế, ngay cả xúc cảm cũng khác biệt với những con rắn khác.”
Thấy chưa, quả nhiên thẩm mỹ của yêu quái đều kém cỏi.