3

Ta muốn giải thích nhưng chẳng biết làm thế nào.

Lại nhìn chàng đang thở dốc, rõ ràng sốt cao đến mức đầu óc mơ hồ. Ta giơ khăn ướt trong tay lên, ngập ngừng nói:

“Để ta lau người cho ngươi trước được không?”

Tay chàng nắm chặt cổ tay ta, sức lực mạnh đến mức khiến đôi bàn tay hơi run rẩy. Chàng hít sâu một hơi, giọng nói có chút run:

“Tiểu xà của ta đâu rồi?”

“Hừ!”

Cái tên ốm yếu này, bện.h mà vẫn còn sức mạnh thế này sao? Ta nổi giận, giật mạnh cổ tay về, rồi ném khăn ướt lên ngự.c trần của chàng. Dĩ nhiên, ta cũng chẳng nỡ dùng quá nhiều lực.

Khăn rơi xuống lồng ngự.c trắng trẻo của chàng, vương lại vài vệt rượu. Ánh mắt của ta bất giác lướt qua, rồi ta chống tay lên hông, chỉ vào chàng mà quát:

“Rắn, rắn, rắn! Lúc nào cũng chỉ biết đến rắn! Ngươi nóng sốt đến thế này mà còn trông cậy rắn sẽ cứu mạng sao?!”

Chàng nhìn ta, hơi sững sờ. Có lẽ vì sốt đã lâu, đôi mắt đen láy của chàng phủ một lớp sương mờ, mái tóc rối rủ xuống hai bên má đỏ bừng vì sốt. chàng nhẹ nhàng nhíu mày, vẻ mặt trông thật đáng thương.

Ta thở dài một hơi, đành nhận thua:
“Ta chính là tiểu xà đó.”

Chàng lập tức ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy vẻ dò xét. Ta ngán ngẩm nhìn chàng, nhặt lại chiếc khăn để lau người cho chàng, nhưng chàng nghiêng người tránh đi.

Ta đảo mắt, túm lấy cổ áo chàng kéo lại:
“Chính là ta rơi vào chén trà của ngươi, thích ăn rau đấy!”

Ta đẩy chiếc khăn lên tai chàng:
“Tin chưa?”

Ánh mắt chàng lộ ra chút nghi hoặc, nhìn ta chần chừ nói:
“Tiểu xà… chẳng phải là giống đực sao?”

Ta không thể tin nổi, quay ngoắt đầu lại nhìn chàng.

Tên này! Dám nghĩ ta là giống đực sao?!

Hồi bé đáng yêu như vậy, sao lớn lên lại biến thành kiểu người này chứ!

“Ngươi nghĩ gì vậy hả? Cả cơ thể ta, vảy ta đều xinh đẹp thế này, mắt ta nữa, đẹp như vậy mà ngươi dám nghĩ ta là đực!!!”

Ta tức đến mức ném khăn vào người chàng:
“Đồ ng/ốc, ta không thèm hầu hạ ngươi nữa!”

Ta giận dữ ngồi xuống ghế, uống một ngụm rượu, chỉ tay vào chàng mà nói:
“Ta không để ngươi sốt chế.t thì thua!”

Chàng chống tay xuống mép giường, cúi nhìn bộ da rắn rồi lại nhìn ta hóa hình, hỏi:
“Ngươi thật sự là tiêủ xà sao?”

“Không phải!” Ta lườm chàng, kéo tay chàng đỡ lại giường.

“Ta là tổ tiên của ngươi đó!”

Chàng khẽ cười, ánh mắt long lanh nhìn ta, nói:

“Không ngờ tiểu xà nho nhỏ lại biến thành một người xinh đẹp như vậy.”

Ta ngẩn ra, không biết tay mình nên đặt ở đâu. Đành gãi đầu, giặt lại khăn sạch, đỏ bừng tai rồi cẩn thận lau người cho chàng.

Lần này chàng phối hợp hơn, tựa vào đầu giường, để mặc ta xoay sở.

Thỉnh thoảng ta ngẩng lên, mỗi lần đều chạm phải ánh mắt chứa ý cười dịu dàng của chàng.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play