Bồ Dao thấy tang thi không hiểu, bước tới đẩy vai để hắn quay người lại.
Nghiêm Luân rất hợp tác, ngoan ngoãn quay lưng lại.
Khi đang tức giận, người ta chẳng sợ gì cả. Thấy đối phương quay lưng lại, Bồ Dao mới đi tắm.
Tiếng nước chảy rào rào thật lâu.
Con mồi nhỏ yếu ớt của hắn làm sao có thể ở trong nước lâu như vậy?
Sẽ bệnh mất.
Nguy hiểm.
“Gừ gừ!”
Nghiêm Luân gầm nhẹ, nhắc cậu đừng ở trong nước lâu. Hắn lo đến phát điên, thậm chí muốn lao vào kéo cậu ra.
Chân chưa kịp nhấc lên, con mồi nhỏ dễ thương đã lên tiếng: “Câm miệng!”
“Gừ gừ~.” Giọng gầm của hắn trầm xuống, mang theo chút uất ức.
Nghiêm Luân không dám tới gần nữa, sợ cậu sẽ khóc, cố chịu đựng, đợi rất lâu mới nghe thấy tiếng nước ngừng chảy.
Sau đó, hắn thấy Bồ Dao dùng một chiếc khăn lớn lau người, lau khô rất nhanh. Cậu mặc quần áo, quấn kín người, rồi dùng một chiếc khăn nhỏ lau tóc.
Nghiêm Luân chăm chú nhìn mái tóc cậu.
Tóc vẫn ướt, giờ tới lượt hắn rồi đúng không?
Không ngờ, con mồi nhỏ bé lại lấy từ ngăn kéo ra một thứ. Tiếng “ù ù” vang lên – tóc khô ngay lập tức.
Nghiêm Luân ngẩn người — chẳng còn chỗ cho hắn thể hiện nữa.
Sau khi tắm xong, Bồ Dao tự mình làm mọi thứ chẳng thèm đoái hoài gì tới Nghiêm Luân cả.
Cơn giận vẫn chưa nguôi.
Bụng cậu kêu ọc ọc. Cậu bật công tắc máy nước nóng, lấy một hộp mì bò kho, chờ nước sôi để pha mì.
Ba phút nữa mì mới chín..
Cậu rút điện thoại từ dưới gối ra.
Một ngày mệt nhoài làm cậu suýt quên mất sự tồn tại của điện thoại. Nhìn màn hình, cậu phát hiện vẫn còn mạng!
Thật tuyệt, có mạng nghĩa là có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng trong danh bạ không có người quen, nhóm lớp từ sáng nay đã không còn ai nói gì.
Cậu đọc lướt các tin nhắn, rồi thêm bạn với người gửi tin nhắn cuối cùng. Người đó tên là “Ôn Yến,” ảnh đại diện vẫn sáng, hy vọng người này còn sống.
Tin nhắn cuối cùng của người đó là: 【Còn ai sống không?】
Không một ai trong nhóm trả lời.
Khoảng mười giây sau, Ôn Yến chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Bồ Dao rất vui, điều này có nghĩa Ôn Yến vẫn sống.
Ôn Yến: 【Cậu đang ở đâu?】-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Tin nhắn gửi rất nhanh, chứng tỏ người kia đang ở nơi an toàn, có thể còn có vài người bên cạnh.
Bồ Dao gõ một dòng dài, định gửi đi, thì ngón tay của Nghiêm Luân chọc vào màn hình, vô tình làm điện thoại tắt nguồn!
“Á! Điện thoại của tôi!”
Cậu vội bấm nút nguồn, nhưng màn hình không sáng lên.
Bồ Dao tức đến mức gào lên: “Cậu đụng vào điện thoại của tôi làm gì? Điện thoại hư rồi thì tôi ra ngoài kiểu gì hả?”
Vừa nói vừa đẩy Nghiêm Luân: “Tránh xa tôi ra!”
Hệ thống 057 run bần bật.
【Ký chủ, cậu điên rồi! Đây là tang thi đó! Cậu gào thét còn động tay động chân nhỡ đâu thích thích bản năng hung bạo của cậu ta thì phải làm sao? Chúng ta nên yên lặng chờ thời cơ trốn thoát! Huhu, ký chủ tỉnh táo lại đi, đừng chọc giận cậu ta được không?】
Từ lúc Bồ Dao vào nhà vệ sinh, màn hình của 057 toàn là mờ nhiễu, âm thanh cũng bị tắt. Phải đến khi cậu sấy tóc xong, nó mới nhìn thấy hình ảnh.
Chỉ thấy tang thi cao lớn ấy cứ như cái đuôi nhỏ theo sát theo ký chủ xinh đẹp của nó. Mà ký chủ đáng yêu mặt lạnh lùng không nói lời nào, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của tang thi, tự mình pha một tô mì tôm.
057 kinh hồn táng đảm, nó nghĩ ký chủ của mình nên cẩn thận hơn, đừng bày ra bộ mặt khó chịu. Con tang thi này dường như còn chút nhân tính, ký chủ nên hòa nhã và đối xử nhẹ nhàng với hắn. Nó đang định dạy cho Bồ Dao vài nguyên tắc sinh tồn từ tự nhiên, thì ký chủ xinh đẹp yếu ớt kia bất ngờ nổi trận lôi đình, mắng con tang thi tơi tả!
Không chỉ mắng, còn đẩy tang thi ra!
Không muốn sống nữa sao!
057 suýt chút nữa hét lên. Ký chủ của nó thật sự quá đáng yêu, quá xinh đẹp, nó thực lòng không nỡ để cậu chết. Chỉ cần nghĩ tới cảnh ký chủ bị xé xác thành từng mảnh, nó đã bắt đầu trộm lau nước mắt.
【Ký chủ, huhu, dù thời gian ở bên cậu chưa lâu, nhưng mà... ơ?】
【Á?】
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ mắt điện tử của nó hỏng rồi?
Nó lại nhìn thấy con tang thi đáng sợ như một chú chó lớn phạm lỗi, tủi thân lùi về phía sau hai bước.
Hả? Sao lại nghe lời như vậy?
Dữ liệu phân tích liên tục báo “hành vi bất thường”. Hành động của con tang thi này hoàn toàn không phù hợp với bản năng tang thi.
Thật không ngờ, tang thi to con lớn xác lại bị một con người tay trói gà không chặt điều khiển.
057 quét lại một lượt cơ thể Bồ Dao, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, cũng không thấy dấu hiệu của dị năng. Cậu chỉ là một con người bình thường, ngoài việc rất xinh đẹp.
Chẳng lẽ trong lúc màn hình bị che đã xảy ra chuyện gì lớn lao ư?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, mà ký chủ đáng yêu của nó có thể thuần hóa được tang thi như vậy!?
“Gừ gừ…”
Nghiêm Luân biết mình lại làm sai.
Thơm Thơm lại giận rồi.
Bởi vì con mồi nhỏ đáng yêu của hắn có mùi hương thơm ngát, chỉ cần nhìn thấy cậu, ngửi thấy mùi hương đó, thì hắn không thể kiềm chế mà muốn lại gần cậu, liếm cậu đến mềm oặt, ướt đẫm. Vì vậy hắn đã cho con mồi một biệt danh nhỏ trong đầu là Thơm Thơm.
Tất nhiên, hiện tại Nghiêm Luân không thể diễn tả được hai từ “Thơm Thơm” mà chỉ ghi nhớ bằng ý thức, như một loại mùi hương hay dấu ấn.
Thơm Thơm không nói chuyện, cũng không để ý đến mình, càng không chơi với hắn..
Một lát sau, cậu lấy ra một chiếc hộp nhỏ, ngón tay dài đẹp của cậu bấm bấm gì đó..
Hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của Thơm Thơm đột ngột thay đổi, có vẻ vui, nhưng không phải vì hắn.
Hắn không thích chiếc hộp nhỏ đó.Thế nên, hắn đưa tay chọc một cái.
Không ngờ, Thơm Thơm lại giận dữ!
Bộ dạng khi tức giận thật đáng yêu, tròn mắt nhìn chằm chằm, giọng giận giữ mà lại rất hay, hơi thở cũng rất thơm.
Nhưng cậu đang giận, còn đẩy hắn ra.
Cái hộp nhỏ đó quan trọng đến vậy sao?
“Đều tại cậu mà tôi không thể liên lạc được với ai nữa!” Bồ Dao bực bội lục tung tủ của Nghiêm Luân nhưng không tìm được chìa khóa: “Cửa không mở được, nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ chết đói trong ký túc xá!”
Dù có tìm được chìa khóa, cậu cũng không dám tự tiện ra ngoài. Nếu liên lạc được với người khác, hợp tác với bạn học, cơ hội sống sót sẽ cao hơn nhiều.
Bồ Dao ấn nút khởi động lại điện thoại liên tục, nhưng điện thoại vẫn đen ngòm..
Cậu trừng mắt nhìn Nghiêm Luân, cuối cùng ném điện thoại vào thùng rác, rồi đi rửa tay và ăn mì.
Không thể để bụng đói.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Sáng nay, cậu gần như đã kiệt sức. Không hiểu sai con tang thi này lại có sở thích gì kỳ lạ, cứ thích liếm người? Làm cậu xấu hổ hết chỗ nói.
May mà tang thi không hiểu gì, cũng chẳng ai biết.
Giờ hắn lại làm hỏng điện thoại của cậu.
Bồ Dao ăn một miếng mì.
Mì vừa chín tới, thậm chí vì để lâu mà mềm hơn, đúng khẩu vị cậu thích, nước sốt đậm đà, nóng hổi. Lâu lắm rồi cậu mới được ăn một bữa nóng hổi như vậy.
Ngẩng đầu lên, cậu thấy Nghiêm Luân ngây ngốc đang đứng đó. Cậu đẩy hắn đứng chỗ nào, đối phương đứng yên chỗ đó, không động đậy, trông có vẻ đáng thương.
Sao lại ngoan thế nhỉ?
Bồ Dao ăn rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng. Tuy ăn khá nhanh, nhưng vẫn rất tao nhã, chỉ vài phút, cậu đã ăn hết tô mì, uống sạch cả nước.
Cơn đói đã tan biến, lại vừa tắm xong, cơ thể thoải mái hơn hẳn.
Bồ Dao dọn dẹp bàn, định ném tô mì vào thùng rác thì Nghiêm Luân bất ngờ đi trước một bước, giúp cậu bỏ vào thùng rác..