Như thể sợ làm cậu hoảng sợ, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách.

“Gừ gừ.”

Nghiêm Luân khẽ kêu một tiếng, dù không hiểu con mồi nhỏ bé xinh đẹp đang nói gì, nhưng hắn phải đáp lại thật tốt, nhẹ nhàng đáp lại, sợ rằng nếu không cẩn thận, cậu sẽ lại bị hoảng sợ..

Bồ Dao khẽ cười: “Tốt quá, tốt quá!” Cậu vui vẻ nói: “Tôi biết mà, cậu sẽ không làm hại tôi!”

Sáng nay, cậu đã tự thiết lập cho Nghiêm Luân rằng đối phương”còn chút nhân tính,” hy vọng rằng hắn sẽ không làm hại mình. Bây giờ, dù bị đám tang thi khác kích thích, Nghiêm Luân vẫn giữ được sự ổn định cảm xúc.

Bồ Dao nói: “Vậy cậu đứng đây, đừng nhúc nhích. Tôi đi tắm một lát.”

Cuối cùng, cậu cầm lấy quần áo, đi vào nhà vệ sinh, cơ thể nhớp nháp chịu không nổi. Ban nãy trốn dưới gầm giường, mồ hôi lại chảy đầm đìa. Giờ Nghiêm Luân cực kỳ ngoan ngoãn, cậu phải tranh thủ cơ hội này để đi tắm.

Nhìn lại, Nghiêm Luân vẫn ngồi xổm tại chỗ.

Đôi mắt xanh nhạt nhìn thẳng vào cậu, không nhúc nhích, giống hệt một con chó lớn ngoan ngoãn.. Trông vô hại và ngoan ngoãn.

Bồ Dao yên tâm đi tắm.

Nhưng thực ra, Nghiêm Luân không hẳn là hiền lành, cũng không phải không muốn đứng dậy, mà là… không thể đứng dậy.

Hắn đã đánh giá quá cao bản thân. Không ngờ rằng chỉ ngồi xổm thôi mà giờ không thể đứng lên được nữa.

Cơ thể ngày càng cứng nhắc, dù luôn cố gắng hành động giống con người, song sự thật là các chức năng cơ thể đã cạn kiệt.

Bản năng mách bảo nên ăn ngay con mồi trước mặt, chỉ có như vậy mới bổ sung năng lượng..

Nhưng hắn không làm gì cả, thính giác nhạy bén nghe thấy dấu vết của những con mồi khác ở gần đây.

Con mồi nhỏ mà hắn chăm sóc thì không thể ăn, nhưng những con mồi khác thì không sao. Đang nghĩ cách đi săn, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy “ào ào.”

Ngay lập tức, mọi ý định săn mồi đều bị xóa sạch, đầu óc reo lên hồi chuông cảnh báo!

Nguy hiểm! -Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nước rất nguy hiểm!

Hắn thấp giọng gầm gừ, nghiến răng cố gắng đứng dậy, cuống quýt bước nhanh về phía có tiếng nước vừa đến nơi thì thấy con mồi xinh đẹp của mình đang đứng dòng nước!

Nghiêm Luân lao đến, kéo con mồi nhỏ xinh đẹp ướt sũng ra khỏi dòng nước nguy hiểm.

Con mồi nhỏ xinh đẹp này khiến hắn rầu thúi ruột đi được.

Bồ Dao vừa cởi quần áo, xả nước qua toàn thân, chuẩn bị thoa sữa tắm, tắm nhanh gọn lẹ thì Nghiêm Luân đã xông vào, bế cậu ra khỏi nhà vệ sinh.

“Cậu làm gì vậy?”

Không chỉ bế cậu ra, còn ôm cậu và bắt đầu liếm.

Lưỡi thô ráp như có gai ngược chạm vào vai cậu, khiến da đầu Bồ Dao tê rần.

“Gừ gừ!”

Không ngoan.

Thơm quá!

Con mồi nhỏ bé không ngoan ngoãn, nhưng lại thơm ngào ngạt. Hắn muốn liếm sạch toàn bộ thứ nước nguy hiểm trên người cậu, để cậu khô ráo, khỏe mạnh. Nhưng mà con mồi ương bướng lại bắt đầu kháng cự.

Lực của cậu rất nhỏ, dù đá hay đấm, cũng không thấy đau. Nhưng vì sợ móng vuốt sắc nhọn của mình làm cậu bị thương, hắn chỉ có thể ôm chặt cậu hơn. ( truyện trên app T•Y•T )

Hắn thầm hài lòng vì con mồi nhỏ đáng yêu giờ đã dám động tay động chân với mình, không còn sợ hắn như trước.

Nhưng bây giờ không được.

Nước rất nguy hiểm, có thể gây bệnh.

Bộ não đơn giản của tang thi bản năng biết rằng phải tránh xa nước. Nước sinh ra vi khuẩn, gây thối rữa, là thứ mà vật chết sợ hãi.

Tang thi nào đó không muốn Bồ Dao bị bệnh.

Con mồi nhỏ bé xinh đẹp của hắn quá yếu ớt, chỉ một tổn thương nhỏ cũng có thể làm cậu chết.

“Cậu… đừng, đừng liếm loạn nữa!”

Cậu thấy gương mặt đỏ bừng của mình trong gương. Nếu có người thứ ba ở đây, chắc chắn họ sẽ tức giận, lao vào đánh Nghiêm Luân một trận, rồi giải cứu mỹ nhân nhỏ thoát  khỏi vòng tay giam cầm này.

Nghiêm Luân cao lớn, lúc còn là con người đã rất mạnh mẽ, giờ biến thành tang thi, sức mạnh còn vượt trội hơn. Đôi tay săn chắc dễ dàng giữ chặt cổ tay Bồ Dao, ôm cậu vào lòng, bắt đầu liếm cậu đầy mê đắm.

Người bị giữ chặt, làn da trắng nõn, trong trẻo như ngọc , đôi mắt long lanh như đá quý hơi đỏ lên, hoảng hốt gọi cứu, hơi thở gấp gáp. Thân hình mảnh mai, cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh, sức lực không nhiều, sức lực không đủ để phản kháng. Quần áo đã bị cởi hết, cậu bị giam cầm trong vòng tay, bị liếm từ đầu tới chân, như thể đang…

“Cút đi! Cút ngay!” Bồ Dao hét lên giọng nói mang theo nức nở: “Tôi không thoải mái, tôi khó chịu, đừng liếm nữa!”

Đêm qua, mặc quần áo mà bị hắn liếm suốt cả đêm, đã cảm giác như bị cạo giác hơi. Ngoài cằm và mặt, những chỗ khác không bị đụng tới. Nhưng giờ, khi đang tắm, lại vô duyên vô cớ lao vào, bế cậu ra khỏi vòi sen rồi liếm cậu.

Tang thi nọ đã đã học được cách thu lại gai trên lưỡi, liếm một cách nhẹ nhàng hơn, nhưng điều này lại khiến Bồ Dao càng khó chịu hơn.

Cảm giác mất kiểm soát đáng sợ.

Một con tang thi không còn nhân tính, chẳng hiểu gì về mọi thứ. Bồ Dao thậm chí không biết tại sao đối phương  lại thích liếm mình. Có lẽ chỉ đơn thuần vì yêu thích mùi vị của một món ăn ngon nhưng mà cơ thể cậu đã mềm nhũn.

Nếu bị đối xử thô bạo như cạo giác hơi thì không sao, song tình huống này thật kỳ quặc...

Dù chưa từng yêu đương, nhưng hồi cấp ba cậu cũng từng thấy những  hình ảnh đặc sắc trong mấy bộ truyện tranh của đám nam sinh nghịch ngợm. Hình ảnh vùng da nhỏ dưới xương quai xanh ửng hồng, ẩm ướt vì bị liếm đi liếm lại… Có lẽ cậu không nên phản ứng lớn như thế này, dù sao cậu cũng là con trai, mà con trai thì thế nào cũng được.

Nhưng mà khó chịu quá.

Tai đỏ bừng, nóng ran, trông cực kỳ xinh đẹp, chóp mũi và đuôi mắt cũng ửng đỏ, cả người ướt át như một thiếu nữ ngây thơ bị nhuốm nước. Biểu cảm lúng túng, bất an của cậu lại càng làm khuôn mặt trong sáng, xinh đẹp ấy thêm một chút quyến rũ khó tả.

“Cút ngay! Cậu cút đi!” Cậu thút thít, như một con thú nhỏ bùng nổ trong tuyệt vọng, giơ tay tát mạnh tang thi nọ một cái.

“Chát!” Tiếng tát vang dội.

Bồ Dao khựng lại, rồi òa khóc.

Con tang thi cao lớn ngẩn người, vội vàng buông cậu ra.

Hắn không biết mình có làm đau con mồi xinh đẹp không, liền lập tức tiến lại gần, định dỗ dành.

Bồ Dao chẳng nói chẳng rằng, quay người đá Nghiêm Luân một cú, rồi chạy vào phòng vệ sinh.

Giận rồi.-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Nghiêm Luân cảm nhận được con mồi nhỏ bé của mình đang giận, đang tức hắn.

Lúc nãy, con mồi nhỏ bé thực sự quá thơm. Trong khi giúp cậu liếm sạch những giọt nước nguy hiểm, hắn đã bị mùi hương ngọt ngào mê hoặc, như mất trí mà liếm cậu… Thơm quá, đáng yêu quá, đáng yêu đến phát điên.

Hắn có làm đau cậu không? Vì thế nên cậu giận?

Bộ não ngốc nghếch của tang thi không thể đoán được tại sao Bồ Dao lại tức giận. Phải biết rằng, cùng là tang thi, những tang thi khác vẫn đang bò trườn, há miệng cắn xé, không kiểm soát được hành vi của mình.

Còn hắn thì đã biết phỏng đoán cảm xúc của con người.

Nhưng hắn vẫn chưa đủ thông minh để hiểu vì sao Bồ Dao lại giận, mà giận xong lại quay vào thứ nước nguy hiểm kia.

Bồ Dao đối diện với hắn, hung dữ nhìn chằm chằm. Khi thấy hắn tiến đến, cậu hét lớn: “Cậu thử bước lại đây xem!?”

Tang thi không dám tiến lên nữa. Chân dừng lại ngay ngưỡng cửa.

Con mồi nhỏ bé đang giận dữ, thật đáng sợ.

Nhưng cũng thật tội nghiệp. Nếu hắn không nghe lời, con mồi nhỏ bé có lẽ sẽ khóc mất.

Bồ Dao lớn tiếng ra lệnh: “Quay người lại, không được nhìn!”

Tang thi nào đó không hiểu câu này, chỉ biết cậu đang tức giận và nói gì đó, nghe rất hay.

Hắn thích nghe cậu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play