Bị tang thi liếm cả đêm, lúc nãy lại bị nghẹn, còn bị liếm tay, người cậu toàn là nước miếng của tang thi. Nếu để dính vào vết thương, mắt hoặc miệng, cậu có thể biến đổi bất cứ lúc nào.
Có lẽ do tang thi mới biến đổi chưa ăn thịt người, nên không có mùi hôi, nhưng toàn thân dính dớp, khó chịu. Ban nãy cậu sợ bị Nghiêm Luân ăn thịt mà bây giờ đối phương lại ngoan ngoãn, rất dễ nói chuyện.
Nghiêm Luân không có phản ứng gì, ngốc ngốc đứng tại chỗ. Cơ thể đã chết, không còn nhịp tim cũng không có hơi thở, khi đứng yên trông giống như một búp bê xinh đẹp.
Bồ Dao vừa để ý Nghiêm Luân vừa lấy quần áo trong tủ.
Cậu tìm được một chiếc áo dài tay rộng rãi, quần thì là quần dài kiểu dáng thoải mái.
Cậu rửa tay ở bồn rửa trước rồi mới cầm quần áo trên tay. Nhưng khi cậu vừa bước về phía nhà vệ sinh, Nghiêm Luân lại đi theo sau.
Bồ Dao rụt cổ lại, Nghiêm Luân đi sau lưng cậu khiến cậu cảm thấy nhợn nhợn, da gà nổi khắp người.
“Không được theo tôi. Tôi đi tắm.” Bồ Dao quay đầu lại, chỉ vào chỗ gần cửa ký túc xá: “Cậu đứng ở đó đi.”
Cửa nhà vệ sinh đã hỏng nát, chỉ còn như một đống gỗ vụn, khi tắm Bồ Dao không quen có người bên cạnh. Đó giờ cậu chưa từng thử tắm ở nhà tắm công cộng hay đi suối nước nóng gì đó, bởi cậu cho rằng việc tắm rửa là chuyện rất riêng tư.
Dù tang thi không còn là con người, nhưng mà vẫn khiến cậu cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Nhất là khi tắm phải cởi quần áo, cơ thể hoàn toàn lộ ra ngoài không khí, trong khi tang thi thích ăn thịt. Ai biết được liệu hắn có bộc phát thú tính mà ăn thịt cậu hay không?
Tốt nhất là Nghiêm Luân đứng ở một chỗ thật xa. Bồ Dao định tắm nhanh một chút, hy vọng không có chuyện gì xảy ra. -Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Nhưng mà tang thi không hiểu lời cậu nói.
Dù Bồ Dao nói bao nhiêu lần, hắn vẫn bướng bỉnh đi theo. Cậu đành đi đến cửa ra vào – chỗ xa nhà vệ sinh nhất, nói: “Ở đây, cậu đứng hoặc ngồi chơi một mình đi.”
Cậu kéo một chiếc ghế lại gần.
Nghiêm Luân tưởng Bồ Dao muốn chơi với mình, vui mừng kêu “gừ gừ” hai tiếng, còn nhanh nhẹn giúp cậu kéo ghế.
Hắn kéo ghế vụng về, không có trật tự, làm ghế ngã xuống, phát ra tiếng động lớn. Đám tang thi bên ngoài nghe thấy tiếng động, lao đến bắt đầu đập cửa.
Tiếng “rầm rầm” đập cửa làm Bồ Dao giật bắn mình, run lên, lùi lại vài bước.
Nghiêm Luân thấy con mồi nhỏ bé xinh đẹp của mình bị bọn chó ghẻ bên ngoài dọa sợ, mắt rưng rưng, vẻ mặt kinh hoàng, mồ hôi đổ ra càng làm cơ thể cậu thêm thơm ngát.
Tức giận!
Không cho phép lũ xấu xa bên ngoài dọa con mồi nhỏ xinh đẹp của hắn!
Trong mắt Nghiêm Luân, Bồ Dao là con mồi được mình nuôi dưỡng, mọi thứ thuộc về cậu đều là của hắn. Nếu cậu thơm, cũng chỉ được thơm vì hắn, sao có thể để những thứ khác làm cậu sợ đến mức này.
Đáng chết!-Cá mặn thời @ vs TYT nha~
Hắn gần như muốn phá cửa xông ra giết chết bọn không biết điều kia.
Nhưng cánh cửa ký túc xá rất chắc chắn, lại được khóa kỹ, không dễ gì mở. Hắn đập mạnh vào cửa vài cái, rồi gầm gừ thấp để cảnh cáo.
Đám tang thi bên ngoài nhận ra thức ăn bên trong đã có chủ, hơn nữa là một con tang thi mạnh mẽ. Thế là chúng vừa lăn vừa bò mà chạy mất.
Nghiêm Luân dọa xong đám tang thi bên ngoài, quay đầu lại định dỗ dành con mồi yếu ớt nhưng quay lại đã không thấy người đâu.
Cuống cuồng tìm khắp ký túc xá, đi hai vòng lớn mà vẫn không thấy, dừng lại, cúi xuống ngửi ngửi, phát hiện Bồ Dao đang trốn dưới gầm giường.
Con mồi xinh đẹp đang co rúm lại, trốn dưới bóng tối của gầm giường, tay bịt miệng, thở cũng rất khẽ. Đôi mắt to tròn, đầy vẻ hoảng sợ và bất an.
Thật đáng thương.
Con mồi nhỏ bé đáng thương cần được mình dỗ dành, liếm liếm mới có thể ổn lại.
Nghiêm Luân vươn tay kéo Bồ Dao ra, nhưng bị phản kháng..
Bồ Dao bị Nghiêm Luân làm cho hoảng sợ.
Dù Nghiêm Luân có tỏ ra vô hại đến đâu, hắn vẫn là một con tang thi. Bản năng của tang thi là ăn thịt và phá hủy. Vừa rồi hành động đập cửa dữ dội và gầm gừ đã thể hiện rõ bản chất của một con tang thi, khiến Bồ Dao sợ đến nỗi phải trốn đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Một khi phát điên lên thì không ai kiểm soát nổi..
Sau khi nhận ra cậu biến mất, Nghiêm Luân còn tìm cậu khắp nơi trong ký túc xá.
Trong tiểu thuyết hay phim điện ảnh, tang thi thường chỉ dựa vào âm thanh để xác định mục tiêu. Những nhân vật chính trốn kỹ thường có thể thoát thân.
Bồ Dao chui vào gầm giường, hy vọng Nghiêm Luân bình tĩnh lại rồi mới ra, tránh để đối phương bỗng dưng phát điên mà làm mình mất mạng.
Không ngờ chưa đầy hai phút đã bị tìm thấy!
Không nói lời nào, thò tay muốn kéo cậu ra.
Những chiếc móng tay đen nhọn sắc, trông như tẩm độc, khiến Bồ Dao sợ hãi, vội vàng đạp, cố đẩy hắn ra.
Nghiêm Luân khựng lại, rồi không nhúc nhích.
Bồ Dao thở hổn hển, mắt dán chặt vào đối phương, lo sợ Nghiêm Luân sẽ đột ngột phát điên hoặc vô tình làm cậu bị thương.
Đợi một lúc, Nghiêm Luân bỗng ngồi xổm xuống.
Hắn chống tay lên mép giường, cúi đầu nhìn Bồ Dao, không còn cố gắng kéo cậu ra nữa. Dường như hiểu rằng con mồi nhỏ đang sợ mình, cần phải tỏ ra vô hại để cậu yên tâm hơn.
Hành động ngồi xổm này không dễ dàng với tang thi. Về mặt sinh học, tang thi đã là vật chết, được duy trì bởi năng lượng kỳ lạ nào đó. Tứ chi của hắn không còn linh hoạt như khi còn sống, phải tiêu tốn nhiều năng lượng để cử động. Bản năng buộc phải ăn uống để duy trì năng lượng.
Tuy nhiên, từ khi biến thành tang thi, hắn đã luôn đi ngược lại bản năng của mình. Hắn không xơi tái “thức ăn” trước mặt, mà thay vào đó là chăm sóc cẩn thận cho cậu.
Thay vì bất động để giữ sức, Nghiêm Luân lại học cách hoạt động như con người, đi theo con mồi nhỏ, giữ sự linh hoạt như khi còn sống.
Một con tang thi không thông minh đang tự mình học cách nuôi dưỡng con mồi nhỏ yếu, biết rằng muốn được con mồi yêu thích, phải dịu dàng. Con mồi nhỏ bé nhút nhát sẽ tin tưởng hắn hơn nếu hắn giống đồng loại của cậu.
Vì vậy, hắn cố gắng hành xử như con người.
Dễ thương quá.
Lại trốn nữa..
Trong gầm giường chật hẹp, đôi mắt đẹp ấy cảnh giác nhìn hắn.
Thế giới mà tang thi nhìn thấy khác với con người. Trong mắt hắn, Bồ Dao là một nguồn sáng rực rỡ hơn cả, đôi mắt cậu trong veo lấp lánh, tỏa sáng trong bóng tối, khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tan chảy.
Dĩ nhiên, với một tang thi không quá thông minh, sẽ không có khái niệm về việc “tan chảy.” Nghiêm Luân chỉ cảm thấy cực kỳ vui vẻ khi được cậu nhìn, muốn ôm bế cậu lên, liếm liếm cậu.
Có vài lần hắn nhận ra cậu đang nhìn mình.
Nhưng mà con mồi dễ thương lại nhút gan vô cùng, chỉ cần.. Chỉ cần hắn cử động mạnh một chút là lại dọa cậu, giống như bây giờ.
Nghiêm Luân cực kỳ kiên nhẫn, cứ thế ngồi xổm chờ cậu chui ra.
Con mồi nhỏ xinh đẹp dần dần bắt đầu thăm dò, nhúc nhích một chút, thấy đối phương không phản ứng gì thì lá gan lại lớn thêm chút nữa.
Mất một lúc lâu, cậu mới chậm rãi bò đến gần mép giường.
Nghiêm Luân cố tình lùi xa khỏi mép giường để cậu dễ dàng bò ra.
Thấy hành động này, con mồi nhỏ bé dường như giảm bớt cảnh giác, sau đó mạnh dạn hơn, bò ra khỏi gầm giường.
Bồ Dao đã ra khỏi gầm giường.
Nghiêm Luân vẫn ngồi xổm dưới sàn, không động đậy, cũng không phát ra tiếng động nào, chẳng hề đáng sợ chút nào.
“Cậu sẽ không làm hại tôi, đúng không?”
Nghiêm Luân luôn giữ cảm xúc ổn định. Tiếng gầm gừ cũng chỉ nhằm vào những tang thi bên ngoài để đuổi chúng đi. Sau khi xua đuổi đám tang thi đi, hắn không bộc lộ bản năng hung dữ ngược lại rất bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi.