Bồ Dao quên mất là mình đang giận, cười nói: “Cậu thông minh thật.”

Còn biết dành phần đi vứt rác.

Nghiêm Luân dường như nhận ra mình được khen, “Gừ gừ” hai tiếng, vui vẻ chạy vòng quanh Bồ Dao.

Bồ Dao nói: “Sau này không được tự tiện đụng vào đồ của tôi, cũng không được liếm tôi, biết chưa?”

Nếu Nghiêm Luân còn sống, giờ cậu chắc chắn đang ôm đùi đối phương chứ làm gì dám nói chuyện như vậy.

Nhưng giờ, hắn là một con tang thi.

Cậu đối xử với hắn như một đứa trẻ bướng bỉnh chưa hiểu chuyện hoặc một chú chó lớn chưa được thuần hóa.

Nghiêm Luân rất ngoan, nhưng đôi lúc cũng phá phách.

Nghiêm Luân nghiêm túc “gừ gừ” hai tiếng. Không biết có hiểu hay không.

Khác hẳn với tiếng gầm rú dọa tang thi ngoài cửa, tiếng “Gừ gừ” này nhẹ nhàng hơn, như sợ giọng nói trầm khàn của mình làm con mồi yếu đuối sợ hãi. 

Hắn nghĩ mình đang dỗ dành cậu.

Nghiêm Luân hiểu rằng hành động “vứt rác” của mình đã khiến Thơm Thơm vui vẻ. Cậu còn khen, nhờ vứt rác mà Thơm Thơm không còn giận nữa.

Vì vậy, hắn lấy rác ra khỏi thùng và... vứt lại lần nữa.

Bồ Dao: “Đừng có lục thùng rác!”

“Gừ...”-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Giọng điệu không hài lòng – hành động này không được ưa thích. Thơm Thơm không thích hắn lục thùng rác, chỉ thích vứt rác một lần rồi thôi.

Lúc này, Bồ Dao lại lên tiếng:  “Tay cậu dính dầu mì, mau đi rửa tay.”

Câu nói rất bình thường, không có chút cảm xúc nào. Nhưng Nghiêm Luân không hiểu, không biết con mồi nhỏ muốn hắn làm gì.

Nghe thật hay.

Dáng vẻ nói chuyện thật đáng yêu.

Thích cậu ấy nói thêm chút nữa..

Khi nói chuyện hơi thở càng thơm, càng dễ liếm nữa.

Nghiêm Luân vui vẻ quay một vòng quanh cậu, Bồ Dao thở dài, sau đó nhẹ nhàng đẩy Nghiêm Luân, dẫn đến bồn rửa tay.

Cậu không cần dùng nhiều sức, Nghiêm Luân rất phối hợp, chỉ đẩy nhẹ một cái đã ngoan ngoãn đi theo, hớn hở đến bên bồn rửa tay.

“Tay dính dầu, không sạch, phải rửa, hiểu không?” Bồ Dao nhìn chằm chằm vào tay hắn, vẫn hơi hoảng, nếu móng tay hắn vô tình cào trúng, cậu sẽ biến thành tang thi. Hành động này của cậu giống như đi dây trên vực thẳm đầy nguy hiểm vậy.

Nhưng Nghiêm Luân lại rất ôn hòa. Từ tối qua đến giờ, hắn luôn cẩn thận tránh để móng tay chạm vào cậu, như thể biết điều đó sẽ làm hại cậu.

Hai người có lẽ sẽ phải sống cùng nhau một thời gian dài. mà hắn thích chạm vào cậu, Bồ Dao không chịu nổi nếu lớp dầu mỡ trên tay này dính vào người mình.

Cậu cẩn thận chạm vào cổ tay Nghiêm Luân, đẩy tay đến dưới vòi nước, rồi bóp một ít xà phòng rửa tay lên tay hắn.

“Gừ~”

Tang thi cao lớn ngoan ngoãn, hoàn toàn làm theo từng bước của Bồ Dao. Nhưng khi cậu mở vòi nước, Nghiêm Luân phản ứng dữ dội.

“Gừ gừ!”

Nước không tốt!

Không rửa, muốn rửa, nước sẽ sinh vi khuẩn!

Bồ Dao không hiểu tại sao Nghiêm Luân lại phản ứng như vậy. Cậu túm áo ai kia, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, rửa tay nhé. Làm một tang thi sạch sẽ đáng yêu được không?”

Cậu vô thức dùng giọng điệu như dỗ trẻ con, âm điệu nhẹ nhàng, ngọt ngào. Nghiêm Luân ngẩn người nhìn cậu, chẳng mấy chốc tay hắn lại đặt lên mép bồn rửa.

Vòi nước vẫn chưa tắt, chỉ cần hắn đưa tay ra là chạm vào nước.Bồ Dao tiếp tục dỗ dành: “Xoa xoa tay, xoa xoa xà phòng cho ra bọt.”

Bồ Dao đặt tay lên mu bàn tay Nghiêm Luân, hướng dẫn tang thi nào đó tự chà tay. Nghiêm Luân cúi đầu, ngoan ngoãn làm theo động tác của cậu, đôi mắt chăm chú nhìn bàn tay Bồ Dao.

Thật đẹp.

Da trắng mịn màng, ngón tay thon dài, đẹp tựa một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo..

Hắn muốn nâng niu trong lòng bàn tay, muốn đưa lên miệng để liếm từng chút.

Bọt xà phòng đã được xoa đều, xong cũng đến bước xả nước. Sợ Nghiêm Luân không chịu, Bồ Dao lại dịu dàng nói: “Giờ chúng ta rửa tay nhé, Nghiêm Luân, nước không đáng sợ đâu.”

Lần này, Nghiêm Luân hoàn toàn không phản kháng, để mặc dòng nước rửa sạch bọt xà phòng trên tay mình. Đợi đến khi sạch bong, Bồ Dao mới tắt vòi nước.

Cậu nhớ khăn của Nghiêm Luân là màu be, hôm qua khi tắm thấy hắn dùng. Vì thế, cậu lấy khăn ra lau tay cho đối phương: “Sau này chỗ nào bẩn cũng phải rửa, rồi lau khô tay đấy nhé.”

Cái khăn này trở thành khăn chuyên dụng của tang thi.

Bồ Dao vừa treo khăn lên, quay lại đã bị ôm chầm.

Cậu khẽ kêu lên, không biết Nghiêm Luân định làm gì. Nghĩ rằng đối phương ôm cậu để đưa đi đâu đó, nhưng không ngờ hắn chỉ đơn giản ôm cậu, giống như đang vui vẻ, rồi áp mặt vào nhẹ nhàng hít lấy mùi hương của cậu.

“Gừ~” Tôi muốn được thưởng.

Hắn không thích rửa tay nhưng vì Thơm Thơm yêu quý muốn hắn rửa, hắn đã ngoan ngoãn nghe lời, nên giờ muốn được thưởng.

Cậu vừa nói chuyện thật dịu dàng, nghe thật hay. Hắn thích, rất thích. Thích khi cậu nói với hắn như vậy. Cậu còn chủ động gần gũi hắn, cơ thể mềm mại, thơm ngát, bàn tay xinh đẹp chạm vào tay hắn.

Nghiêm Luân không nhịn được mà ôm cậu chặt hơn, hít ngửi bên má, dưới dái tai, tham lam tận hưởng mùi hương của cậu.

Miệng thật thơm.

Mùi thơm ngon lành ấy phát ra từ đó, nhưng hắn biết mình không được liếm. Nếu liếm, Thơm Thơm mong manh sẽ chết, cậu ấy như pha lê dễ vỡ, sẽ bị chất độc của hắn làm tổn thương.

“Cậu lại định làm gì vậy!?”

Nghiêm Luân phán đoán cảm xúc của Bồ Dao qua giọng nói, lưu luyến cọ vào má cậu, sau đó cúi xuống, cẩn thận liếm tay cậu.

“Gừ~”

Bồ Dao: “…”

Hắn nâng tay cậu, cẩn thận liếm từng chút, di chuyển qua lại quanh các đầu ngón tay, thậm chí còn đặt tay cậu vào miệng, còn ngậm hẳn vào miệng.

Hành động này khiến Bồ Dao cực kỳ căng thẳng. Cậu cảm nhận được hàm răng sắc nhọn của hắn chỉ cách da mình một chút. Chỉ cần khẽ chạm là cậu sẽ bị nhiễm.

Nhưng mà Nghiêm Luân chỉ ngậm một chút, rồi liếm các ngón tay cậu.

“Tại sao cậu thích liếm tôi?”

Liếm liếm tay, liếm liếm mặt cũng không đến mức nguy hiểm, tang thi cao lớn này luôn rất cẩn thận để không làm tổn thương cậu. 

Thực ra liếm không có gì quá to tát, nhưng khoảng cách gần với hàm răng sắc nhọn mỗi lần đều khiến Bồ Dao lo lắng.

Lo lắng cũng chẳng ích gì, bởi vì Nghiêm Luân là tang thi, những gì hắn muốn làm Bồ Dao không thể ngăn cản được.

Hắn liếm một lúc lâu mới buông tay. Bồ Dao vội bước đến bồn rửa tay, lấy xà phòng, rửa lại thật kỹ.

Sau đó, cậu bắt đầu tìm chìa khóa trong phòng.

Không biết Nghiêm Luân đã giấu chìa khóa ở đâu, nhưng cậu không tài nào tìm được.

Nghiêm Luân vẫn luôn lẽo đẽo theo cậu. Bồ Dao đi đâu, hắn theo đó. Cậu chạm vào gì, hắn cũng đều tò mò hít hít ngửi như một chú chó lớn phiền phức.

Bồ Dao vừa bất đắc dĩ, lại thấy hắn như vậy cũng tốt, ngoan ngoãn, không cắn người, rất nghe lời.

Cho đến khi Bồ Dao tìm thấy điện thoại của Nghiêm Luân, hắn lại bắt đầu không nghe lời.

Nghiêm Luân tựa hồ biết khối nhỏ này rất có sức hấp dẫn với Bồ Dao, nên cố gắng ngăn cản cậu sử dụng.

“Không được cướp, đừng chạm vào!”

Khó khăn lắm mới tìm lại được điện thoại, tuyệt đối không thể để cho con tang thi này phá hỏng.

Nghiêm Luân dù không cố phá điện thoại lần nữa, nhưng vẫn không cho cậu chơi.

“Nghe lời, ngoan, điện thoại rất quan trọng với tôi.” Bồ Dao nhẹ nhàng dỗ dành, cố gắng trấn an cảm xúc của ai kia.

Chỉ cần cậu cầm điện thoại, Nghiêm Luân sẽ không vui. Nhưng khi nghe cậu dỗ ngọt, tang thi cao lớn tỏ ra hài lòng, không giận dỗi giành điện thoại nữa, tuy nhiên lại ôm cậu vào lòng.

“…” Bồ Dao khó chịu, vùng vẫy: “Thả tôi ra đi!”

“Gừ gừ.” Nghiêm Luân nới tay một chút, nhưng không thả cậu xuống, mà ngồi trên giường cũ của mình, đặt Bồ Dao ngồi trên đùi,ôm vừa đủ chặt, không quá lỏng cũng không để cậu giãy thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play