5.
Ta sợ rằng Thái tử sẽ có kỳ vọng quá cao đối với ta, yêu cầu ta phải dạy dỗ Tiểu Ngộ trở thành một người giống như thế. Không phải ta không muốn dạy, chỉ là tư chất của Tiểu Ngộ… tạm được… thực sự không thể nào so sánh được với ta. Hơn nữa, vì yêu cầu nghiêm khắc của Thái tử mà Tiểu Ngộ suốt năm tháng trời đều phải thắp đèn đọc sách thâu đêm, đến mức khi hắn mười sáu tuổi đã mắc bệnh về mắt, nhìn mọi thứ xung quanh mờ ảo như những vụn tuyết rơi giữa không trung, vạn vật đều như được phủ lên một lớp màng. Điều này khiến cho kỹ thuật bắn cung của hắn mãi mãi không thể đạt đến đỉnh cao.
"Cái gì?" Thái tử có vẻ nghi hoặc, không hiểu ta đang nói gì.
Ta vội vã lắc đầu, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Thái tử ngơ ngác gật đầu, mặc dù không hiểu rõ lời ta nói, nhưng vì tôn trọng nên hắn vẫn vờ như đã hiểu.
Rồi Thái tử lại tìm về câu chuyện của chính mình mà tiếp tục: "Với thực lực của ngươi, để Tiểu Ngộ học cưỡi ngựa bắn cung là dư sức. Chỉ có điều Tiểu Ngộ tính cách bướng bỉnh, không chịu luyện tập chăm chỉ. Nếu không nghiêm khắc dạy bảo, e rằng hắn sẽ không tiến bộ, mà công bỏ ra cũng coi như công cốc."
Lời của Thái tử làm ta dần tỉnh táo trở lại. Thái tử vốn luôn khoan dung hoà nhã với mọi người, nhưng đối với nhi tử của mình thì lại vô cùng nghiêm khắc đôi khi còn trách móc vô cùng nặng nề, khiến cho mối quan hệ giữa hai cha con luôn có khoảng cách. Thậm chí ngay trước khi Thái tử lên chiến trường, hai cha con vẫn còn cãi vã. Mặc dù Tiểu Ngộ không nói ra, nhưng hắn luôn mong nhận được sự công nhận của Điện hạ. Nhưng dường như Điện hạ chưa bao giờ chú ý đến những nỗ lực của Tiểu Ngộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT