Khi nội thị dẫn ta vào Đông cung thỉnh an Thái tử và nương nương, nhìn lại nơi ta từng sống gần mười năm. Những câu chuyện từng xảy ra ở nơi này, những niềm vui và nỗi buồn quý giá giờ chỉ thuộc về riêng mình ta. Một mình ta cất giữ những ký ức quý báu ấy, lẻ loi độc hành đi trên đường đời rộng lớn. Một lúc sau, không kìm được mà cảm thấy xót xa, cảnh còn người mất dường như đã trôi qua cả mấy đời.
Thái tử và nương nương tiếp đón ta nhiệt tình, dù họ vừa mới mất đi tiểu nữ nhi của mình. Nương nương nói: “Ngươi vào Đông cung rồi, sẽ khó tránh khỏi có những điều không quen, có cần cái gì, ăn uống hay đồ dùng, cứ việc nói với ta.”
Nương nương nói, nếu không quen ăn cơm một mình, có thể đến dùng bữa cùng với họ.
Nương nương nói, nàng thường xuyên một mình trong Đông cung, không có ai để tâm sự trò chuyện. Nàng nói nàng luôn muốn có một tiểu nữ nhi, tiếc là không có duyên phận…
Lần nữa nghe những lời này, lòng ta như vỡ vụn. Nương nương của ta, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, nàng vẫn luôn là nương nương tốt nhất trên đời. Khi ta vào Đông cung, nàng rộng lượng đón nhận, khi ta và nàng còn là những người xa lạ, nàng đã đưa cho ta chiếc lò sưởi ấm áp, khi ta vào cung làm thầy chỉ dạy, nàng đã tiếp đón chu đáo. Nương nương như vậy, làm sao ta có thể để nàng phải chịu cảnh đau buồn khi mất đi những người thân yêu quý, để rồi u uất mà ra đi?
Dù có như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần ta cố gắng, rồi sẽ có lúc xoay chuyển được thôi. Trời cao phù hộ, mọi chuyện ắt sẽ thuận lợi. Lần này, ta nhất định sẽ dùng toàn tâm toàn lực bảo vệ nương nương, mang đến cho nàng kết cục tốt đẹp nhất.
Ta và nàng ngồi trong thiên điện, chờ đợi Tiểu Ngộ tan học trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play