Nhìn thấy hắn thẳng sống lưng, dáng vẻ nhẫn nhịn quật cường lại mang theo đôi phần áy náy, bỗng dưng không hiểu vì sao ta lại cảm thấy đau lòng quá đỗi. Dù là kiếp trước hay là kiếp này, ta chưa từng nghiêm khắc với hắn đến vậy. Tiểu Ngộ vốn không phải là đứa trẻ ham lười biếng.
"Tiểu Ngộ, cung thuật của ngươi quả thật tiến bộ rất nhanh. Nhưng năm xưa Kỷ Xương học bắn cung tám năm mới thành tài, còn ngươi mới học được bao lâu? Ta mong ngươi hiểu rõ đạo lý 'miên miên như tồn, dụng chi bất cần, cần tắc bất quỹ.' Nếu chỉ vì chút tiến bộ nhỏ mà đắc ý, lười biếng luyện tập, thì cả đời này ngươi cũng không thể trở thành thần xạ thủ."
"Đệ tử biết sai rồi, từ nay về sau nhất định hoàn thành đầy đủ phần luyện tập." Tiểu Ngộ nói xong lại cúi người hành lễ.
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ cầm lấy một cây cung cứng cáp, trầm mặc giương cung bắn tên. Tiểu Ngộ cũng im lặng nhặt lấy cung của mình, bắt đầu tiếp tục tập luyện. Ngày hôm ấy, chúng ta lặng lẽ bắn ra một ngàn mũi tên lông trắng.
Đêm đến, ta không tài nào ngủ được, bèn đứng dậy đi dạo. Không biết từ lúc nào đã đi đến gần viện của Tiểu Ngộ. Khi ấy đã sang canh ba, vậy mà trong viện vẫn vang lên tiếng tên mũi tên xé gió vun vút.
Ta đẩy cửa bước vào, liền thấy một thiếu niên gầy gò đơn độc đứng giữa đêm trăng lạnh. Ánh trăng trong vắt dịu dàng phủ xuống, soi sáng cả người hắn, tà áo lụa trắng như ánh lên dưới ánh trăng. Hắn lặng lẽ rút tên, giương cung, ngắm bắn, buông dây, từng mũi tên một lao đi vun vút. Trong viện đã sớm rải đầy vô số mũi tên gãy, nhưng hắn dường như không hề mỏi mệt.
Ta đứng trong viện rất lâu, mấy lần muốn mở miệng nhưng rốt cuộc chẳng thể nói nên lời. Đến khi Tiểu Ngộ phát hiện ra ta, hắn giật bắn người, sắc mặt tái đi vì kinh hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play