6
Ngụy Nghiệp Chiêu rất ấm ức.
Hắn nhìn ta nghiến răng nghiến lợi phát tiết.
Hắn nói Trịnh Nguyệt Hằng này luôn tới tìm hắn kể thơ ngâm phú, hắn học tập đã rất vất vả, Trịnh Nguyệt Hằng còn tới tìm hắn nói mấy cái đó, khiến hắn gia tăng áp lực tâm lí khá lớn.
Hơn nữa một khi hắn thể hiện sự không kiên nhẫn, Trịnh Nguyệt Hằng liền sẽ khôn khéo sai sử tùy tùng tới nói với Phúc Khánh công chúa, làm Ngụy Nghiệp Chiêu không thể không dỗ vị cô nhỏ này.
Ngụy Nghiệp Chiêu nói bản thân là một cháu trai hiếu thuận, cũng là một người lương thiện. Hắn không đành lòng đả kích lòng tiến thủ của Trịnh Nguyệt Hằng, cho nên nghĩ tới một cách, khiến Bệ hạ mở chương trình học văn hóa nữ giới trong cung.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là, theo việc tri thức Trịnh Nguyệt Hằng mở rộng, hỏi bài hắn càng ngày càng nhiều, khiến hắn đi đường cũng phải lén lút, sợ gặp được tên ham học ấy.
Nhưng Trịnh Nguyệt Hằng không buông tha hắn, trực tiếp cho hắn một quyển thơ, nhờ hắn sửa cho. Ngụy Nghiệp Chiêu cho rằng, ta có nghĩa vụ tham dự lần sửa này, bởi vì chúng ta là phu thê có nạn cùng chịu.
Khi ấy tâm tình ta tương đối phức tạp, bởi vì trượng phu của ta hiển nhiên không quá hiểu phong tình, nhưng lập trường của ta lại không thể để hắn hiểu cái loại phong tình này của Trịnh Nguyệt Hằng, bởi vậy ta chỉ có thể gia nhập lần sửa này.
Chúng ta thảo luận hơn nửa đêm, cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu sửa sửa, ta xoá xoá, tiến hành phê bình chỉnh sửa với thơ gốc của Trịnh Nguyệt Hằng, Ngụy Nghiệp Chiêu còn cường điệu phê bình khuyết điểm của nàng “dùng từ khoa trương, dễ khiến cho góc nhìn độc giả thấy mệt nhọc”.
Trả bản chỉnh sửa này về, Trịnh Nguyệt Hằng được chỉ giáo, từ đó về sau dốc lòng học thuật, không đến tìm Ngụy Nghiệp Chiêu tham khảo đòi hỏi gì nữa.
Nhưng hôn nhân của chúng ta vẫn chưa bình ổn, mà tiếp xúc nguy cơ mới.
Cái nguy cơ mới này, đến từ Hồng Đức Bệ hạ.
Vào một chiều trời trong nắng ấm Bệ hạ triệu kiến chúng ta, chúng ta lúc ấy thực khẩn trương, bởi vì lúc này thân thể Bệ hạ không tốt lắm, tính tình cũng rất nóng nảy.
Quả nhiên chúng ta vừa quỳ xuống, ông liền hướng Ngụy Nghiệp Chiêu đang quỳ ném tới một đống đồ vật.
Có sách, có tập tranh.
Hoa hoè loè loẹt.
Khó coi.
Chúng ta lúc ấy mặt liền đỏ.
Ngụy Nghiệp Chiêu vô cùng xấu hổ lập tức cúi đầu nhận sai, ta trong lúc hổ thẹn vô cùng ấy lập tức bừng tỉnh.
Nếu bảo đêm tân hôn Ngụy Nghiệp Chiêu là một tân binh vụng về ngây ngô, giờ hắn đã nhanh chóng trở thành một vị tướng quân kiêu dũng thiện chiến.
Ta ngỡ rằng đây là hiểu biết và thiên phú cá nhân của hắn, không nghĩ tới hóa ra đây là kết quả do hắn âm thầm nỗ lực sẵn sàng ra trận.
Hắn quỳ gối giữa một đống bí tịch, có vẻ thập phần ủ rũ cụp đuôi.
Bệ hạ không nói nửa lời, vẫy vẫy tay áo, một đám thái y lập tức xông lên vây quanh chúng ta, tiến hành thăm khám.
Kết quả là, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta, cũng bình thường.
Bấy giờ Bệ hạ mới bắt đầu thao thao bất tuyệt răn dạy chúng ta, chúng ta cũng mới có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra..
Bắt đầu từ việc ta là người hiền huệ.
Bởi vì ta học theo cách bà mẫu chăm sóc công công, quan tâm Ngụy Nghiệp Chiêu từ mặt ẩm thực, nhưng đa số đồ ăn lại khiến cho hắn hiểu lầm cực mạnh, hắn cho rằng ta muốn tẩm bổ hắn, chứng tỏ ta bất mãn với hắn, thế nên hắn muốn tự mình đi lên, thế là hắn bắt đầu lén học, bởi vậy triều dã bắt đầu lưu truyền
Hoàng Thái Tôn, bất lực…
Đương sự vĩnh viễn là người chịu đả kích cuối cùng trong lời đồn.
Cho nên chúng ta bị Bệ hạ truyền tới răn dạy một hồi, mới biết chuyện này.
Ngụy Nghiệp Chiêu lúc ấy mặt hết tái xanh rồi đến tái đỏ, rất hay ho.
Truyện được edit duy nhất bởi Dao Chém Heo - TYT
Bệ hạ biểu đạt xong thất vọng đối với hai người trẻ tuổi có tư tưởng dơ bẩn là chúng ta xong, lại hạ lệnh phạt chúng ta, ông cho chúng ta ra chùa ở ngoại thành sống một thời gian.
Bản chất chuyện này là một chuyến lữ hành tịnh tâm, nắm lấy tinh túy Phật lí cùng tận hưởng phong cảnh, nung đúc tình cảm, tinh lọc tâm hồn chúng ta.
Tòa chùa miếu này ở dưới chân Đại Sơn, được bao phủ bởi vô vàn lớp xanh.
Bởi vì nó là chùa hoàng gia, thường cũng khá vắng, các tăng nhân cũng tương đối nhàn nhã, Ngụy Nghiệp Chiêu và ta đến ở trong chùa thật ra lại tăng thêm một ít phiền toái.
Đầu tiên chúng ta chiếm dụng hai cái viện, tiếp đó các đại sư mỗi ngày đều phải truyền thụ Phật lý cho chúng ta, tiếp nữa là Phật Tổ mỗi ngày phải nghe chúng ta cầu nguyện.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu, thường đi lạc lối trong mặt lĩnh ngộ Phật pháp.
Ví như đại sư dạy xong “Ngũ uẩn giai không”, ta cảm giác tư tưởng cảnh giới của bản thân đạt được thăng hoa rất lớn, cực muốn hoà ly với Ngụy Nghiệp Chiêu ngay, dâng đời phụng hiến Phật Tổ.
“Ngũ uẩn giai không” trong lời dạy này của đức Phật, là khi giác quan tiếp xúc với đối tượng, tâm hành giả biết nhưng không phản ứng thích thú hay chán ghét, tâm không nói thầm về đối tượng, thì Tánh biết có mặt. Tánh biết là cái biết rõ ràng lặng lẽ, trong sáng, khách quan, là cái lóe sáng đầu tiên của Tánh giác. Lúc bấy giờ toàn bộ ngũ uẩn yên lặng, không có cái Ta, cái của Ta hay Tự ngã của Ta trong đó, hành giả thoát khỏi mọi lậu hoặc, khổ đau.
Mà Ngụy Nghiệp Chiêu lại nhíu mày suy ngẫm, sau đó đưa ra nghi vấn.
Hắn hỏi đại sư nếu nói Phật Tổ ngũ uẩn giai không, vì sao chúng ta phải hiến công đức? Nếu Phật Tổ để ý, chứng tỏ cũng không hề ngũ uẩn giai không, nếu không để ý, chúng ta không cần phụng hiến.
Đại sư bảo, Phật Tổ không để ý công đức, mà là thành ý, công đức chỉ là một loại biểu hiện của thành ý thôi.
Hắn lại hỏi, thông thường thành ý đại chúng mang theo tâm nguyện cá nhân, ví như thăng quan phát tài, nếu Phật Tổ giúp chúng ta thực hiện được, liệu Phật Tổ có đang duy trì ngũ uẩn không, Phật Tổ không giúp chúng ta thực hiện được, vì sao chúng ta phải có thành ý?
Đại sư nói, Phật là người giác ngộ, chứ người chưa giác ngộ Phật, Phật Tổ cũng không trực tiếp giúp chúng ta thực hiện tâm nguyện, nhưng nếu Phật có duyên, sẽ giúp chúng ta có được trí tuệ và phương pháp giải quyết vấn đề.
Ngụy Nghiệp Chiêu lại hỏi làm sao để có duyên với Phật?
Đại sư nói, vô duyên cũng là một loại duyên.
Bởi vì Ngụy Nghiệp Chiêu và Phật Tổ không có duyên, ngày tháng hắn ở trong chùa khá u sầu, trong lúc chúng ta đi dạo ở con đường nhỏ đang nở đầy hoa, gương mặt hắn vẫn nặng nề tâm sự.
Ta tưởng chuyện này đa phần là do ta tham khảo sai kinh nghiệm của người khác nên nội tâm có đôi chút áy náy.
Vì thế ta an ủi hắn: “Trong chùa thanh tĩnh, phong cảnh như tranh, đôi khi tới ở một khoảng thời gian thì cũng có sao?” (如又何妨: /Héfáng/ đồng âm với 合房 /hé fáng/ tức chuyện chăn gối vợ chồng)
Ngụy Nghiệp Chiêu nói: “Hợp phòng? Hợp phòng gì chứ? Sao đầu nàng toàn là chuyện này thế!”
Nam nhân tâm tư toàn chuyện đáng khinh này đang giận mắng ta.
Tư tưởng và hành vi của Ngụy Nghiệp Chiêu luôn khiến ta cho rằng Phật Tổ thấy hắn đẹp cho nên đặc biệt khoan dung, nhưng không lâu sau, chắc Phật Tổ nhìn mặt hắn đủ rồi, nên giáng cho hắn một lần nghiêm trị.
Sau một tháng chúng ta ở chùa, Ngụy Nghiệp Chiêu dần dần hình thành duyên phận với Phật Tổ, tư thái quỳ gối trước Phật cũng càng ngày càng thành kính, nên khi ta đột nhiên nhào tới hắn, hắn nghiêm khắc bảo ta tự trọng, không nên khinh nhờn hắn trước mặt Phật Tổ, sau đó lại đỏ mặt nói với ta, chờ tới tối rồi tính.
Mà thời khắc ta này không có chút cảm xúc gì.
Ta hỏi hắn: “Điện hạ, chàng sợ rắn không?”
Hắn tự hỏi: “Rừng cây bên ngoài chùa quả thật có rắn…..”
Ta lại hỏi hắn: “Bây giờ nếu có rắn thì chàng sợ không?”
Hắn nói: “Đại điện nghiêm minh chỗ nào có rắn được!”
Ta nói: “Đây này.”
Ta giơ tay cho hắn xem.
Trong tay đang tóm một con rắn sặc sỡ.
Ngụy Nghiệp Chiêu nháy mắt biến sắc.
Khi ta thấy con rắn này, nó đang bò bên chân Ngụy Nghiệp Chiêu, lè lưỡi xè xè với hắn.
Ta không dám lên tiếng, còn không kịp tự hỏi, đã nhào lên bắt nó.
Ngụy Nghiệp Chiêu tái mặt hô to “Người đâu!”
Lại bảo ta: “Trụ Tử đừng sợ.”
Ta nhìn hắn vươn tay hướng về ta, khẩn trương đến cả người run run.
Thế nên chúng ta giữ nguyên tư thế cũ qua lại, thẳng đến khi người vây đầy xung quanh.
Cuối cùng Ngụy Nghiệp Chiêu che mắt ta, con rắn kia mới được người khác lấy khỏi tay ta.
Cả người ta thoát hồn như vừa khỏi bệnh nặng, nhanh chóng ngất xỉu.