Vương Bạc Hoa nghe cô nói xong, biểu cảm trên mặt nháy mắt cứng đờ lại.
Thật ra mấy người hàng xóm xung quanh lại cảm thấy Hứa Hoan Ngôn nói rất đúng.
“Đúng thế, Hoan Ngôn nói có lý, nhà mấy người chẳng ai làm được, thì dựa vào cái gì mà đến đây tìm Hoan Ngôn, người ta từ nhỏ mất ba mất mẹ, nhưng có thể tự mình phấn đấu, mấy người lớn chừng này rồi, thật sự không biết xấu hổ, không biết ngại, còn tìm một đứa nhỏ đòi tiền.”
“Đúng thế, thấy nói rất đúng.”
“Bảo cháu trai nhà các người đi kiếm tiền hiếu kính với bà ngoại nó đi.”
……..
Hứa Hoan Ngôn cứ đứng nhìn mợ cả của cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT