Bình Đồng cười nói: "Nô tỳ nào có cách gì chỉ giáo đại cô nương." Thấy sắc mặt Đạo Hoa sụp đổ, lại cười nói, "Nhưng mà, phu nhân bảo nô tỳ tới nói với đại cô nương về việc các nhà cử hành yến hội, khuê các tiểu thư đều sẽ làm những gì."

Hai mắt Đạo Hoa sáng lên, lập tức kéo Bình Đồng vào nhà: "Tỷ tỷ mau nói cho muội biết, lúc tổ chức yến hội các tiểu thư các cô nương sẽ làm những gì."

Bình Đồng giao quần áo cho Vương Mãn Nhi trước, lúc này mới vừa cười vừa nói: "Thật ra trong yến hội, các tiểu thư cô nương chơi đùa cũng có hạn, không ngoài việc ngắm hoa uống trà nói chuyện phiếm, cộng thêm ngâm thơ đối câu gì đó."

"A? Chỉ có thế thôi sao!" Đạo Hoa thất vọng.

Bình Đồng gật đầu: "Gia đình giàu có rất coi trọng thanh danh của nữ tử khuê các, ra ngoài làm khách, mọi người đều sẽ rất rụt rè. Cho nên, cô nương không cần phải căng thẳng, yến hội hôm đó lấy lễ đối đãi là được."

Lý phu nhân lo lắng nữ nhi lần đầu tiên làm việc căng thẳng, đặc biệt bảo Bình Đồng tới trấn an Đạo Hoa.

Không bao lâu sau Bình Đồng rời đi, Vương Mãn Nhi thấy Đạo Hoa còn sầu mi khổ kiếm, hỏi: "Cô nương, phu nhân không phải nói lấy lễ đối đãi là được rồi sao, người còn sầu cái gì nha?"

Đạo Hoa thở dài: "Làm gì có chuyện đơn giản như vậy."

Nơi nhiều nữ nhân thì không thể thiếu thị phi, cho dù chỉ là một đám tiểu cô nương mười mấy tuổi, nàng cũng không dám có chút chủ quan.

May mắn nhà bọn họ ở là quan nha, không có núi giả hồ nước gì đó, bằng không, ngày yến hội thần kinh của nàng thế nào cũng phải kéo căng từ sớm đến tối.

Việc ngắm hoa là điều không thể. Nàng đã trồng hoa hồng leo rồi, trên bồn hoa cũng trồng rất nhiều hoa, nhưng vẫn còn hơi sớm để chúng nở hoa.

Uống trà cái này ngược lại là có thể có. Thế nhưng cũng không thể một ngày đều uống trà a!

"Ngâm thơ đối đáp." Đạo hoa lắc đầu, kiếp trước kiếp này nàng không có tế bào làm thơ, chính là đạo văn của người khác, trong đầu nàng cũng không nhớ kỹ được mấy câu, cũng không thể nói với một đám tiểu cô nương ánh trăng sáng trước giường chứ.

Mặt Đạo Hoa nhăn lại: "Nhất định phải tìm chút chuyện làm." Nếu như nhàn rỗi, một đám tiểu cô nương tụ tập cùng một chỗ, không thiếu được có mấy người thích làm ầm ĩ, đến lúc đó nháo ra chuyện, trên mặt chủ nhân như nàng cũng không dễ nhìn.

Nghĩ nghĩ, Đạo Hoa co cẳng chạy đi tìm Tam thúc Nhan Trí Cường.

Nháy mắt, yến hội đã đến.

Sáng sớm, trên dưới Nhan gia đều đã dọn dẹp thỏa đáng, sau đó ai đi đường nấy.

Giờ tỵ, bắt đầu có người đến.

Đạo Hoa đi theo sau lưng Lý phu nhân, nói cười đón một tiểu thư nhà nào đó vào cửa.

Lý phu nhân đầu tiên là dẫn các tiểu thư đi bái kiến Nhan lão thái thái, sau đó không ở lại bao lâu, liền dẫn nàng đến chính viện nói chuyện.

Nhan lão thái thái thấy người đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, không có cách nào, bà chỉ là một bà lão nông dân, đối với một đám phu nhân quan gia, thật sự không tìm được chủ đề chung gì.

"Nàng dâu lão đại đúng là cẩn thận!" Lúc này cũng không quên khen nàng.

Nhan lão thái thái nghĩ đến Đạo Hoa, nói với Tôn mụ: "Nha đầu Đạo Hoa kia lần đầu tiên được mở mang kiến thức loại yến hội này, vẫn là lấy thân phận chủ nhà, ngươi mau đi xem một chút, nếu như nàng muốn giúp đỡ, ngươi cứ ở lại nơi đó."

Bối phận của nàng cao, tuổi đã lớn, gặp người nói hai câu là được, nhưng Đạo Hoa làm trưởng nữ Nhan gia, lại phải chăm sóc các tiểu thư các cô nương trước sau, không thiếu phải bận rộn một phen.

Chính viện.

Trong phòng khách, mấy vị phu nhân quần áo hoa lệ đang uống trà nói chuyện phiếm, nhìn dáng vẻ các nàng nói chuyện tự nhiên, hiển nhiên đã quen biết từ sớm.

Dưới tay các nàng, mấy tiểu cô nương líu ríu tụ lại với nhau, tiếng cười đùa không dứt bên tai. Cách đó không xa, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc ngồi một mình một bên, thần sắc có chút xấu hổ, giống như không chen vào được cuộc nói chuyện của các cô nương tiểu thư này.

Lúc Đạo Hoa và Lý phu nhân dẫn theo phu nhân Thông Phán gia đi vào, đã nhìn thấy một màn này.

Lý phu nhân nhìn thoáng qua Đạo Hoa, thần sắc giống như có chút lo lắng, hôm nay trong các cô nương tới, có tôn nữ của thủ phụ nội các, nghe nói là người tính tình lớn, nàng lo lắng nữ nhi không ứng phó được.

Đạo Hoa nhận thấy ánh mắt của Lý phu nhân, cười cười, kéo tiểu thư nhà Thông Phán đi tới.

Lý phu nhân thấy Đạo Hoa vừa qua, liền cùng các cô nương tỷ tỷ muội muội kêu lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dẫn Thông Phán phu nhân cùng mấy vị phu nhân trước đó tới nói chuyện.

Chu Tĩnh Uyển, tiểu nữ nhi của gia chủ Chu gia, Chung Đỉnh thế gia Hưng Châu, tiểu tôn nữ được thủ phụ nội các Chu Chính Diệu sủng ái nhất, bởi vì được sủng ái, khó tránh khỏi kiêu căng, lúc này đối mặt với chủ nhà là Đạo Hoa, đó là vẻ mặt ngạo mạn.

Tình huống Nhan gia, sáng sớm Chu gia đã hỏi thăm rõ ràng, biết đại cô nương Nhan gia từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn.

Vốn dĩ Chu Tĩnh Uyển cho rằng đại cô nương Nhan gia chắc chắn thô bỉ không chịu nổi, nhưng sau khi nhìn thấy, mới phát hiện ra dáng vẻ khí độ của nàng ta không hề thua kém mọi người, nếu không phải ăn mặc bình thường một chút thì đã sắp bằng với quý nữ ở kinh thành rồi.

Chu Tĩnh Uyển nhìn khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt trắng nõn của Đạo Hoa, nghĩ đến màu da trầm trầm của mình, trong lòng lập tức có chút không thoải mái, suy nghĩ một chút nói: "Nhan đại cô nương, nhàn rỗi cũng nhàm chán, không bằng mọi người cùng nhau tới làm Liên Thi đi?"

Tướng mạo là trời sinh, học vấn lại là học được sau này, nàng không tin một người lớn lên ở nông thôn, sẽ ngâm thơ đối nghịch.

Bên này Đạo Hoa còn chưa mở miệng, Nhan Di Song ngồi ở một bên không chen lời, lập tức đồng ý: "Cái này được, mọi người làm thơ, vừa có thể giải quyết thời gian, vừa có thể mau chóng quen thuộc với các vị tỷ tỷ."

Lời này vừa ra, Chu Tĩnh Uyển và các tiểu cô nương đều nhìn về phía Nhan Di Song, giữa hai đầu lông mày mơ hồ mang theo vẻ khinh miệt.

"Hừ!"

Chu Tĩnh Uyển hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý Nhan Di Song mà cười nhạo nhìn về phía Đạo Hoa: "Quy củ Nhan gia các ngươi thật đúng là tốt."

Nhà giàu, xưa nay là một vòng tròn đích nữ, thứ nữ một vòng, thứ nữ muốn lọt vào vòng tròn đích nữ, hoặc bản thân cực kỳ ưu tú, hoặc là trong nhà không có đích nữ.

Nhan Di Song không chiếm hai loại tình huống này, trước đó các nàng không để ý tới nàng, nhưng người này lại không có một chút nhãn lực, nhất định phải sáp đến trước mặt các nàng, làm như thế, thật sự khiến người ta chướng mắt.

Nụ cười trên mặt Đạo Hoa không thay đổi, giống như là nghe không hiểu lời nói của Chu Tĩnh Uyển, nàng cũng sẽ không để cho tiểu cô nương này tùy ý giọng khách át giọng chủ, vừa cười vừa nói: "Các vị tỷ tỷ, chính viện quá náo loạn, còn có đại nhân trông chừng, không bằng mọi người đi tới viện của ta đi, như vậy cũng có thể chơi được một chút."

Nghe vậy, các tiểu cô nương đều có chút động tâm.

Đều vẫn là trẻ con, trẻ con nào có ai không thích chơi, không thích quậy, nhưng ở trước mặt người lớn, khó tránh khỏi sẽ ước thúc một ít.

Chu Tĩnh Uyển cũng không muốn ở lại dưới mí mắt của nương mình, nhưng thái độ của nàng vừa rồi không phải rất tốt, nhất thời có chút mất mặt.

Đạo Hoa quan sát thần sắc của các tiểu cô nương một chút, biết các cô đều lấy Chu Tĩnh Uyển dẫn đầu, liền cười tiến lên khoác lên cánh tay của nàng, phất tay chào hỏi những người khác, cùng nhau ra khỏi phòng.

“Nhị tỷ tỷ, chúng ta có cần đuổi theo không?"

Nhìn đám người Đạo Hoa đã đi ra cửa viện, Nhan Di Nhạc nhìn Nhan Di Song đỏ mắt, do dự nhìn Nhan Di Hoan.

Nhan Di Hoan nghĩ đến đám người Chu Tĩnh Uyển không để ý đến các nàng, trong lòng có chút lùi bước, nhưng lại nghĩ đến lời dặn dò của nương nàng mấy ngày trước, bảo nàng ta và Di Nhạc kết giao thật tốt với những tiểu thư quan gia này, liền kiên trì nói: "Nhiều người như vậy, đại tỷ tỷ khẳng định bận không chịu nổi, chúng ta phải qua hỗ trợ."

Nhan Di Nhạc thích náo nhiệt, cũng muốn quen biết những tiểu thư các cô nương ăn mặc quý khí hơn các nàng, nghe vậy, lập tức cười gật đầu, kéo Nhan Di Hoan định đuổi theo.

Nhan Di Hoan không quên kéo Nhan Di Song đứng ở một bên, thấy hai mắt nàng ta đỏ hoe, khuyên giải an ủi: "Tam muội muội, trong nhà đang mở tiệc chiêu đãi, muội bị người khác nhìn thấy như vậy không tốt."

Nhan Di Nhạc tiếp lời: "Đúng vậy, Tam tỷ tỷ, cái thói quen hở một chút là khóc nhè này của tỷ phải sửa lại rồi."

Lời này vừa nói ra, nước mắt trong mắt Nhan Di càng nhiều hơn, bỗng nhiên muốn khóc, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Nhan Di Hoan đau đầu, trừng mắt nhìn Nhan Di Nhạc một cái.

Nhan Di Nhạc bĩu môi, trước kia ở huyện Lâm Nghi, đại bá phụ là lớn nhất, cho dù Tam tỷ tỷ là thứ nữ, nhưng phần lớn các tiểu thư đến đây bái kiến đều vây quanh Tam tỷ tỷ.

Bây giờ, đến Hưng Châu thành này, người lợi hại hơn so với đại bá phụ rất nhiều, những đại gia tiểu thư này căn bản không để Tam tỷ tỷ vào mắt, nhưng Tam tỷ tỷ thì sao, lại không tự mình hiểu lấy, nhất định phải đi về phía trước.

Ngày hôm qua, đại bá mẫu liên tục dặn dò, hôm nay tiếp đãi các tiểu thư nghe đại tỷ tỷ an bài, Tam tỷ tỷ càng muốn làm mọi người chú ý, không, đụng một cái mũi đỏ đi!

Nhan Di Hoan thấy nước mắt trong mắt Nhan Di Song đảo quanh, sợ nàng ta khóc ở chính viện, vội vàng kéo từng người, nhanh chóng ra khỏi cửa viện.

Trong phòng khách, các tiểu cô nương tương tác, phu nhân các nhà đều nhìn thấy, tự nhiên cũng chú ý tới Nhan Di Song giống như bị bắt nạt.

Lý phu nhân tức giận không thôi, bà ta vì không muốn các gia tộc ở Hưng Châu coi thường Nhan gia, trước đó đã chuẩn bị bao nhiêu, không ngờ thoáng chốc đã bị Nhan Di Song hủy hoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play