Trước đó Lâm di nương đã nói với hắn, Đạo Hoa có sân nhỏ riêng, Di Song cũng nên có một cái, hắn cảm thấy không có vấn đề, nhưng hôm nay nghe Lý phu nhân nói tới, hắn cảm thấy mình nghĩ đơn giản.
Nếu cho Di Song một cái sân nhỏ, vậy để những hài tử khác làm sao bây giờ? Huống chi, còn có một Văn Tu, hắn là con trai trưởng.
Nhan Trí Cao theo thói quen đưa tay lấy bánh táo, nhưng ai ngờ, đĩa trống không!
Xấu hổ thu tay lại, Nhan Trí Cao nhìn về phía Lý phu nhân: "Phu nhân cảm thấy thế nào?"
Lý phu nhân cũng không khách khí, nói thẳng ý nghĩ của mình: "Dựa theo tính toán trước đó của ta, Văn Kiệt cùng Văn Bân từ trước đến nay giao hảo bọn họ ở chung một cái viện, Văn Đào và Văn Khải có thể chơi cùng nhau, hai người ở một cái viện."
"Viện cuối cùng, Di Hoan, Di Song, Di Nhạc cùng nhau, dù sao, ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại cùng đi học, tính cách tính nết đều biết, chắc là có thể hữu hảo chung đụng."
Nhan Trí Cao trầm tư một hồi, không tìm được lý do gì để phản bác, cuối cùng gật đầu: "Phân chia vậy đi."
Chuyện trong viện cứ phân phối như vậy, những người khác còn đỡ, biết được một viện không lớn, nhưng Nhan Di Song lại vì trước sau chênh lệch quá lớn, không ít lần tìm Lâm di nương khóc nháo.
Việc này cũng chỉ trách Lâm di nương, nàng đánh giá quá cao phân lượng của mình, đúng, ở chỗ Nhan Trí Cao, nàng có địa vị nhất định, Nhan Trí Cao quả thật cũng thiên vị nàng.
Nhưng nàng đã quên, nàng chỉ là một thiếp thất, một thiếp thất không có cống hiến gì cho Nhan gia.
Nàng muốn nữ nhi mình và trưởng nữ trưởng tử của Nhan gia được hưởng đãi ngộ như nhau, việc này không nói Lý phu nhân có đáp ứng hay không, ngay cả nhị phòng cũng sẽ phản đối mãnh liệt.
Hài tử nhị phòng, tam phòng tốt xấu gì cũng là con cháu dòng chính Nhan gia, dù sao cũng cao quý hơn con cái một thiếp thất một chút nhỉ?
Bọn Nhan Văn Kiệt còn chưa có được một viện tử riêng, hai huynh muội Nhan Di Song càng không thể.
"Nương, nhị tỷ tỷ đã lớn, nên để tỷ ấy ở chính phòng, dựa vào cái gì phải để cho Nhan Di Song?"
Viện tử nhị phòng, Nhan Di Nhạc vừa thu dọn đồ đạc của mình, vừa bất mãn hỏi Tôn thị.
Lý phu nhân phân phối cho ba người Nhan Di Hoan, Nhan Di Song, Nhan Di Nhạc viện tử rất lớn, có ba gian chính phòng, ba gian sương phòng trái phải, vừa vặn ba người một người hai gian.
Nhưng ba người ở phòng chính, ai ở phòng khách thì xảy ra vấn đề khác nhau.
Thật ra, cũng chỉ có Nhan Di Nhạc bất mãn, Nhan Di Hoan từ trước đến nay không thích tranh đoạt cũng không có ý kiến gì.
Tôn thị gật gật đầu tiểu nữ nhi: "Lời này con bớt nói ở bên ngoài đi, bây giờ Nhan gia là đại bá mẫu của con đương gia, nhị phòng, tam phòng chúng ta đều là phụ thuộc cuộc sống đại phòng, ở trên một số việc, không tránh khỏi phải nhường đại phòng một chút."
Nghe vậy, Nhan Di Nhạc có chút rầu rĩ không vui, thở dài một hơi như ông cụ non: "Sao Tri Châu đại nhân không phải là phụ thân con ah?"
Tôn thị cũng thở dài theo: "Ai nói không phải chứ!" Mấy năm nay bà ta không ít lần hâm mộ đại tẩu của đương quan thái thái, đáng tiếc, mạng của bà ta không tốt như vậy.
Nhan Di Nhạc hừ một tiếng: "Chúng ta ở đây tranh chính phòng, Di Song người ta còn chướng mắt kìa!"
Tôn thị châm chọc cười: "Lâm di nương bây giờ càng ngày càng không biết mình có bao nhiêu cân lượng, đình viện đơn độc ca ca con còn không có, nàng ta chỉ là một thiếp thất, cũng dám há miệng!"
Nhan Di Nhạc: "Vẫn là đại ca ca và đại tỷ tỷ tốt, cái gì cũng không cần làm, đã có thể phân phối đến một viện tử đơn độc, sao ta không sinh sớm mấy năm nhỉ?"
Tôn thị nhìn thoáng qua nữ nhi, trong lòng thở dài, ngươi sinh sớm vài năm đoán chừng cũng không có phần, ai bảo ngươi không có phụ thân làm quan chứ.
Trong khoảng thời gian này, Nhan Trí Cao bận rộn làm quen Châu nha, tiếp nhận sự vụ Hưng Châu, Lý phu nhân xử lý việc nhà đồng thời còn muốn kết giao nữ quyến quan viên Hưng Châu, phu thê hai người bận rộn chân không chạm đất, chuyện phân viện, mặc dù mẹ con Lâm di nương náo như thế nào, cũng không có ai xử lý các nàng.
Cuối cùng, mẹ con Lâm di nương thỏa hiệp, thành thành thật thật chuyển nhà.
Người khác trồng hoa như thế nào không biết, cũng không muốn biết, sau khi có viện của mình, nàng liền đem lực chú ý dùng ở trên bố trí viện, nhất là phía đông viện hành lang nhà tranh cùng vườn hoa.
"Mãnh nhi, ngươi đi hỏi Tam ca một chút, ta bảo hắn tìm thực vật leo mây, hắn tìm được chưa?"
"Được rồi, ta lập tức đi."
Nhìn thấy Vương Mãn Nhi ra khỏi sân, Đạo Hoa lập tức xoay người vào phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó cả người biến mất trong phòng.
Nàng đi đâu rồi?
Nàng tiến vào không gian!
Không gian của Đạo Hoa cũng không lớn, ba mảnh ruộng phân bố theo hình tam giác, mỗi mảnh đều lớn chừng một mẫu, phân biệt là đất vàng, đất đỏ, đất đen.
Không gian không có công năng nghịch thiên gì, chỉ là thổ nhưỡng tương đối phì nhiêu, cái gì cũng có thể trồng, giá trị dinh dưỡng trồng ra cao hơn phong phú hơn mà thôi.
Trong đó đất đen là màu mỡ nhất, kém nhất là đất vàng.
Đất đen, có rất nhiều loại dược liệu thường dùng được trồng chung trong các loại lúa, đều là những loại mà nàng mua hạt giống từ tiệm thuốc về trồng.
Trong đó mọc ra một phần tốt nhất, trồng toàn là nhân sâm, những nhân sâm này đã trồng năm sáu năm, lấy chất lượng thổ nhưỡng không gian, nàng cảm thấy, nhân sâm này lấy ra, cho dù không thể so sánh với nhân sâm trăm năm, nhưng dược hiệu ít nhất cũng bằng nhân sâm mấy chục năm.
Trước đó khi thu ngọc bội của Tiêu Ngọc Dương, nàng đã muốn tìm một cơ hội cho hắn một gốc nhân sâm, đáng tiếc, hiện tại cũng không biết còn có cơ hội gặp lại hắn hay không?
Trong đất đỏ, cây ăn quả có thể tìm được trồng một gốc, có cây táo, cây lê, cây đào, cây hồng, cây cam, cây hạnh, cây anh đào, cây mận.
Những cây ăn quả này khá phổ biến ở nông thôn, muốn tìm không khó.
Nàng thích uống trà, còn trồng hơn mười cây hoa lài.
Mà đất vàng, trồng tương đối hỗn tạp. Rau dưa và lương thực thường ăn nàng gần như đều có trồng, như ngô, đậu đỏ, đậu xanh, lúa mì, lúa nước, khoai lang, ớt... Cái gì cần có đều có.
Bởi vì chủng loại phong phú, cho nên số lượng tương đối ít.
Từ sau khi rời khỏi quê nhà, cơ hội nàng tiến vào không gian liền ít đi, bây giờ một mình có sân nhỏ của mình, cơ hội mới nhiều hơn.
Lần này nàng tiến vào là vì nhìn xem hoa chủng trồng ở trong đất đỏ nảy mầm không, vườn hoa trong sân trống rỗng cũng là lãng phí, nhiều loại hoa một chút, ngày sau nở, đã có thể thưởng thức, lại có thể dời đến trong chậu hoa bán lấy tiền.
Thấy hoa đã nảy mầm, Đạo Hoa ăn một quả táo, liền ra khỏi không gian, đi tới trước vườn hoa, ý niệm vừa động, từng hạt hoa nảy mầm bỗng dưng xuất hiện ở trong tay nàng.
Chờ sau khi Đạo Hoa trồng xong vườn hoa, Vương Mãn Nhi cầm một rổ dây leo trở về, phía sau còn có Nhan Văn Đào cũng xách theo giỏ.
"Đây là dây leo gì thế?"
Đạo Hoa tiếp nhận giỏ, cầm lấy dây leo bên trong nhìn lên.
Nhan Văn Đào cười nói: "Đây là chè dây leo, huynh đã nhờ gã sai vặt nghe ngóng rất lâu mới chọn được. Nghe nói sau khi leo lên trên tường thì rất đẹp. Có rất nhiều loại huynh đã chọn cho muội vài loại, muội xem rồi trồng."
"Nhưng mà, trước đó muội phải có chuẩn bị, lão bá bán dây leo cho huynh nói, có vài loại cũng không dễ trồng."
Đạo Hoa cười cười không để ý, nàng có không gian, trồng thứ gì mà không sống được?
Nhan Văn Đào nhìn hành lang Đạo Hoa hỏi: "Hành lang này của muội rất cao, có muốn huynh trồng giúp không?"
Đạo Hoa lắc đầu: "Trước tiên không cần, muội ở trong vườn hoa xem trước, nếu có thể trồng được, muội sẽ tìm huynh tới hỗ trợ."
Nhan Văn Đào gật đầu: "Cũng được, khi nào trồng thì ngươi cứ gọi huynh."
Vào lúc ban đêm, Nhan gia từ trên xuống dưới ăn cơm ở trong sân lão thái thái, cơm nước xong, Lý phu nhân mở miệng nói:
"Chúng ta đến Hưng Châu cũng đã hơn một tháng, dựa theo lệ thường, chúng ta nên tổ chức một lần yến hội, mở tiệc chiêu đãi quan viên địa phương và thân hào nông thôn."
Nhan Trí Viễn cười nói: "Đây là việc nên làm, đại tẩu, có gì cần đệ hỗ trợ cứ việc nói."
Lý phu nhân cười gật đầu: "Ngày sau không thể thiếu phải làm phiền nhị đệ." Nói xong nhìn nhìn những người khác, "Ta cùng lão gia thương lượng một chút, chuẩn bị tổ chức vào cuối tháng này, mọi người trong lòng có tính toán, đây là lần đầu chúng ta mở tiệc chiêu đãi người khác, yến hội ngày đó vạn lần không thể mất lễ phép."
Nhan gia mới tới Hưng Châu, chưa quen cuộc sống nơi đây, bất kể là vì để Nhan Trí Cao có thể thuận lợi triển khai công việc, hay là vì Nhan gia có thể đứng vững gót chân ở Hưng Châu, tổ chức một bữa tiệc, mở tiệc chiêu đãi khắp nơi, là như thế nào cũng không tránh khỏi.
Yến hội xem như lần đầu tiên Nhan gia lộ mặt ở Hưng Châu thành, ý nghĩa trọng đại, cho nên trên dưới Nhan gia đều bày trận sẵn sàng đón quân địch, ngay cả Nhan lão thái thái cũng tham dự vào bữa ăn chuẩn bị trong ngày yến hội.
Đạo Hoa Hiên.
Đạo Hoa đứng trước cửa sổ, dùng tay chống cằm, lông mày cau lại, giống như đang trầm tư gì đó.
Bình Đồng cầm quần áo vừa làm xong tới, vừa vặn thấy được một màn này, lập tức cười nói: "Đại cô nương đây là gặp phải vấn đề gì?"
Thấy là Bình Đồng, tiểu đại nhân thở dài một hơi: "Không phải sắp cử hành yến hội sao? Ta đang nghĩ, yến hội này ta nên chiêu đãi các tiểu thư các cô nương như thế nào?"
Nhan gia trên dưới đều có phân công, hậu viện, nương và nhị thẩm phụ trách chiêu đãi phu nhân các nhà, tam thẩm phụ trách trông coi phòng bếp, mà nàng, thì phải phụ trách các tiểu thư các cô nương tới.
Về phần ngoại viện, đại nhân do cha tiện nghi chăm sóc, các thiếu gia công tử đến đây do đại ca của nàng phụ trách tiếp đãi.
Bình Đồng cười hỏi: "Vậy đại cô nương có chủ ý gì chưa?"
Đạo Hoa thấy Bình Đồng cười tủm tỉm, hai mắt đảo một cái: "Kính xin Bình Đồng tỷ tỷ chỉ giáo!"