Hốc mắt Nhan Di lại bắt đầu đỏ lên: “Ngũ ca, ta nhớ nương.”
Nhan Văn Bân: “Là di nương, ngày sau đừng gọi sai nữa.”
Nước mắt trong mắt Nhan Di lặng lẽ chảy xuống, mím môi không nói.
Thấy vậy, trong lòng Nhan Văn Bân cực kỳ không dễ chịu, nhưng hắn cũng không có cách nào, bọn họ là con thứ, cũng chỉ có thể gọi mẹ đẻ của mình là di nương.
Theo chức quan phụ thân lên cao, con cháu thế gia đại tộc hắn tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều, càng cảm nhận được sâu sắc sự khác biệt cực lớn của con thứ.
Thấy con vợ kế nhà khác bị chèn ép, bị xa lánh như thế nào, hắn tự đáy lòng may mắn mình sinh ở Nhan gia.
Tuy sau khi từ Tể Quảng trở về, đại ca đối với hắn không thân thiết bằng trước kia, nhưng chưa bao giờ chèn ép hắn, cũng không có bất kỳ ý tứ không cho hắn xuất đầu, chỉ cần hắn có bản lĩnh, vẫn có thể vì mình xông ra một mảnh thiên địa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT