Tôn thị gật gật đầu tiểu nữ nhi: "Đại bá mẫu của con chỉ phụ trách cho mời mà thôi, sở dĩ Tần phu tử đến nhà chúng ta học, là nể mặt Lâm di nương."

Nhan Di Hoan giật mình: "Nữ nhi nhớ ra rồi, Tần phu tử và Lâm di nương hình như là thân thích."

Tôn thị gật đầu, nhìn hai nữ nhi: "Còn không phải sao, Tần phu tử và Lâm di nương là thân thích, các con nói xem nàng có thể thích đại tỷ tỷ của các con hay không?"

Nhan Di Nhạc bĩu môi: "Con nói mà, vì sao Tần phu tử lại đau lòng Tam tỷ tỷ như vậy, hóa ra là có chuyện như vậy."

Tôn thị: "Chuyện trong lớp học các con biết là được rồi, đừng nói ra ngoài. Hiện giờ thê thiếp đại phòng đang đánh lôi đài, hai người các con đừng mơ hồ can thiệp vào."

Nhan Di Hoan có chút do dự: "Nương, như vậy không tốt lắm, đại bá mẫu đối với chúng ta rất tốt."

Tôn thị trừng mắt nhìn nàng một cái: "Con biết cái gì, hậu viện này nước sâu lắm. Đại bá phụ con yêu thích ngâm thơ đối nghịch, học đòi văn vẻ, Lâm di nương là nữ nhi của tú tài, tri thư đạt lễ, rất hợp tâm ý với đại bá phụ con."

"Mà đại bá mẫu của con, thương nhân xuất thân, nếu không phải lúc trước Nhan gia thực sự quá mỏng, đại bá phụ con thế nào cũng không lấy nữ nhi của thương nhân. Chỉ điểm này, Lâm di nương đã thắng được đại bá mẫu con rất nhiều."

"Lòng người đều chênh lệch, mấy năm nay các con không nhìn ra sao, đại bá phụ thiên vị mẹ con Lâm di nương không phải chỉ một chút, chỉ cần rảnh rỗi, đại bá phụ con sẽ phụ đạo Di Song và Văn Bân."

"Đãi ngộ này, cũng chỉ có đại ca ca các con có, đây là bởi vì hắn chiếm thân phận trưởng tử, gánh vác sứ mệnh chấn hưng gia tộc, giống Tứ ca ca các con, các con có từng nhìn qua đại bá phụ con hỏi đến hắn học tập không?"

"Mặc kệ là người lớn hay trẻ nhỏ, đại bá phụ con đều rõ ràng thích Song Hinh Viện hơn một chút, chi thứ hai chúng ta phụ thuộc vào đại bá phụ ngươi sống qua ngày, cũng không thể đối nghịch với hắn."

Nhan Di Hoan do dự: "Vậy đại tỷ tỷ thì sao? Con thấy đại bá phụ đối xử với nàng rất tốt."

Tôn thị dừng một chút: "Đó là bởi vì trong lòng đại bá phụ con áy náy, lại có nguyên nhân chính là lão thái thái, một nữ nhi từ nhỏ không nuôi ở bên người, cho dù có chút cảm tình, vậy có thể có bao nhiêu chứ?"

"Nói thật đi, Đạo Hoa quả thật không tệ, người cũng thông minh, mặc kệ phương diện nào cũng mạnh hơn Di Song, nhưng tính tình nàng quá thẳng thắn, nếu nàng không thu liễm, khẳng định sẽ chịu thiệt thòi."

Hai nữ nhi không biết, nàng còn không rõ ràng sao, Lâm di nương cũng không phải đèn cạn dầu, đừng nhìn yếu đuối, nhưng vụng trộm xấu xa.

"Dù sao các con nhớ kỹ cho ta, không cần đi quản chuyện nhàn hạ của đại phòng."

Tam phòng.

Ngô thị vẻ mặt lo lắng: "Đạo Hoa ở trong thôn thẳng thắn quen rồi, lại không hiểu ẩn nhẫn, đến hậu viện huyện nha này, liền có vẻ không hợp với những người khác, dạng này nàng là người sẽ chịu thiệt."

Nhan Văn Đào bực bội gãi đầu: "Nơi này sao lại nhiều chuyện thế, con thấy, vẫn là quê nhà tự tại một chút, khó trách trước kia đại bá mẫu viết thư bảo Đạo Hoa tới, nàng không muốn, là ta, ta cũng không muốn."

"Trước kia mỗi ngày nàng đều rất vui vẻ, sau khi đến nơi này, con thấy nàng gầy đi."

Ngô thị thở dài một hơi, nàng ta cũng không thích nơi này, quá mệt mỏi, nói chuyện với người khác cũng phải cẩn thận từng li từng tí, không có chút tự tại nào ở quê hương.

Chính viện.

Thần sắc của Đạo Hoa bình tĩnh trở lại phòng mình, thấy Bình Đồng mặt mày ủ rũ, suy nghĩ một chút hỏi: "Tần phu tử làm sao lại tới nhà chúng ta dạy học?"

Bình Đồng: "Là Lâm di nương giới thiệu, nghe nói, Tần phu tử và Lâm di nương là thân thích."

Nghe vậy, Đạo Hoa bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như vậy, ta đã nói rồi, nàng là một phu tử ngoại môn, không ngoan ngoãn dạy học, ăn no không có chuyện gì làm phiền ta, hóa ra là sau lưng có người làm chỗ dựa!"

Nói xong, ánh mắt của Đạo Hoa lóe lên, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: "Trong nha môn có một Lâm sư gia, hậu viện có một Tần phu tử, vị Lâm di nương này của phụ thân ta thật đúng là có bản lĩnh nha."

Bình Đồng nhìn nhìn Đạo Hoa, nói: "Đại cô nương, mặc kệ như thế nào, người cũng không nên chống đối Tần phu tử trước mặt mọi người, để Tần phu tử không xuống đài được, lão gia biết, nhất định sẽ nói người."

Vừa dứt lời, Đạo Hoa liền đứng lên: "Đi, đi Tùng Hạc Viện."

Bình Đồng đi theo sau lưng, vẻ lo lắng trên mặt cũng không giảm bớt.

Lão thái thái rất thương yêu đại cô nương, nhưng lần này chống đối sư trưởng, lão gia muốn truy cứu, sợ là lão thái thái cũng không bảo vệ được.

Buổi tối sau khi hạ nha, Nhan Trí Cao nghe Lâm di nương kể chuyện trong khách đường quả nhiên giận dữ, biết Đạo Hoa ở sân nhà lão thái thái, lập tức nổi giận đùng đùng đi về phía Tùng Hạc Viện.

Bên ngoài Tùng Hạc Viện, nhìn phụ thân tiện nghi đi vào viện của tổ mẫu, Đạo Hoa mang theo Bình Đồng và Vương Mãn Nhi từ bên cạnh bụi hoa đi ra, thản nhiên nói: "Đi thôi, trở về ăn cơm."

Bình Đồng muốn nói lại thôi đuổi theo.

Nàng không biết đại cô nương nói gì với lão thái thái, nhưng mà từ đêm nay lão thái thái trực tiếp giải tán bữa cơm tối, lần này đại cô nương hẳn là sẽ không bị phạt.

Nhan Trí tức giận đùng đùng bước vào phòng của Nhan lão thái thái, đi vào, phát hiện trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ lão thái thái và Tôn mẫu hầu hạ, những người khác đều không có mặt.

Tôn mụ thấy Nhan Trí Cao tiến vào, hành lễ với hắn, sau đó liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng, sau khi rời khỏi, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Thấy vậy, Nhan Trí Cao ngẩn người.

“Con từ đâu tới?" Nhan lão thái thái không nghe ra tiếng vui giận.

Nhan Trí Cao giương mắt nhìn lão thái thái, thấy bà không nhìn mình, trong lòng có chút không hiểu ý của bà, liền nói: "Nhi tử vừa hạ nha trở về."

Nhan lão thái thái nhàn nhạt liếc nhìn Đại Nhi đang tức giận chưa tiêu, hỏi: "Con vừa mới hạ nha, vì sao lại có bộ dáng này, là trong nha môn có chuyện gì không thể giải quyết sao?"

Nhan Trí Cao lắc đầu, đi về phía ghế dựa phía dưới lão thái thái ngồi xuống: "Không phải chuyện của nha môn, là nhi tử nghe nói Đạo Hoa công khai chống đối Tần phu tử, làm Tần phu tử tức giận đến mức không lên lớp được, lúc này mới tức giận."

Nhan lão thái thái: "Con nghe ai nói lời này?"

"Là Lâm thị nói cho nhi tử."

Nhan Trí Cao không nghĩ ngợi gì đã nói ra, nhưng lời vừa nói ra, liền cảm thấy không tốt, quả nhiên, "Phanh" một tiếng, Nhan lão thái thái mạnh mẽ vỗ một cái lên bàn.

"Tốt, ngươi bây giờ vì một tiểu thiếp, ngay cả mẫu thân của mình cũng muốn lừa sao?"

Nghe vậy, Nhan Trí Cao hoảng hốt: "Sao nương lại nói vậy, nhi tử nào dám lừa gạt nương chứ?"

Nhan lão thái thái cười lạnh: "Không dám? Vậy vừa rồi ta hỏi ngươi từ đâu tới, vì sao ngươi không nói là từ chỗ Lâm thị tới?"

Nhan Trí Cao: "Con trai không phải là muốn nương có ý kiến với Lâm thị, cho nên mới..."

Nghe nói như thế, Nhan lão thái thái càng tức giận: "Thì ra trong mắt ngươi, vi nương lại là một tiểu nhân nhỏ mọn, ngươi giấu diếm thay Lâm thị, là sợ cái gì? Sợ ta đánh nàng, hay là sợ ta mắng nàng?"

Nhan Trí sốt sắng: "Nương, nhi tử không phải có ý này."

Nhan lão thái thái có chút thất vọng nhìn Nhan Trí Cao: "Con chỉ biết ta có ý kiến với Lâm thị, nhưng con có nghĩ tới đây là vì sao không?"

Nhan Trí Cao nhìn bà, trong lòng hắn cũng nghi hoặc.

Lâm thị có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, theo lý thuyết hẳn là rất được lão thái thái thích mới phải, nhưng sự thật là, tới lâu như vậy, lão thái thái căn bản là không cho Lâm thị sắc mặt tốt.

Việc này hắn cũng không tiện chính miệng hỏi thăm mẫu thân mình, càng không tiện nói nhiều lời tốt đẹp của Lâm di nương, sợ sẽ phản tác dụng, vì thế liền trầm mặc.

Trong phòng lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.

Nhan Trí Cao cảm thấy bầu không khí quái dị, không thể không tìm đề tài khác: "Mẫu thân, sắp tới giờ ăn tối rồi, sao mọi người vẫn chưa tới?"

Nhan lão thái thái hừ lạnh: "Ngươi đã biết lúc này tất cả mọi người sẽ đến chỗ ta ăn cơm, ngươi còn mặt mũi tràn đầy tức giận xông tới tìm Đạo Hoa, ta hỏi ngươi, ngươi muốn làm cái gì, muốn ở trước mặt mọi người hung hăng quở trách nàng sao?"

*Giận rồi lão thái thái không kiu “con” nữa

“Vì Lâm di nương của con, con có thể giấu diếm ta, sao con không nghĩ cho Đạo Hoa, con ở trước mặt nhiều người như vậy quở trách nàng, con muốn sau này nàng không còn mặt mũi ở lại cái nhà này nữa đúng không?"

Nhan Trí Cao bất đắc dĩ:”Nương, không phải con muốn quở trách nàng, thật sự là lần này Đạo Hoa làm quá phận, công khai chống đối sư trưởng, không có quy củ."

Sắc mặt Nhan lão thái thái khó coi: "Đạo Hoa là ta nuôi lớn, ngươi nói nàng không có quy củ, là đang chỉ trích ta sao?"

Nhan Trí Cao có chút đau đầu:“Nương, nương không nên càn quấy như vậy, chúng ta có việc gì thì nói được không?"

"Ầm!"

Nhan lão thái thái vỗ mạnh lên bàn một cái: "Là ta càn quấy, hay là ngươi cứ nghe lời lệch?"

Nhan Trí Cao giật giật môi, muốn phản bác, nhưng nhìn sắc mặt xanh mét của lão thái thái, chỉ có thể cúi đầu không nói.

Nhan lão thái thái cười lạnh: "Ta còn chưa già mà hồ đồ, mấy ngày nay ta cũng coi như hiểu rõ, mẫu tử ba người Song Hinh Viện kia chính là thịt trong lòng ngươi. Ta hỏi ngươi, ngươi chỉ biết Đạo Hoa chống đối sư trưởng, có hỏi thăm nguyên nhân không?"

Nhan Trí Cao lầu bầu nói: "Mặc kệ có nguyên nhân gì, đều không nên chống đối sư trưởng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play