Năm nay sau khi khai giảng, ngoại trừ cuối tháng hai, ba huynh đệ Nhan gia trở về một chuyến, sau đó cũng không trở về nhà, người trong nhà đều nhớ .
“Ta còn tưởng rằng phải đợi Tết Trung Thu mới có thể gặp được ba ca ca chứ.”
Vương Mãn Nhi cười nói: “Mùng một tháng tám là sinh nhật của cô nương, ba vị gia trở về vừa vặn tổ chức sinh nhật cho cô nương.”
Đạo Hoa cong mi mắt cười cười: “Sinh nhật gì chứ, mọi người cùng nhau ăn bát mỳ trường thọ là được rồi.” Nói xong, kéo má thở dài một câu, “Ta sắp đến thập nhất rồi.”
29 tháng 7, ba huynh đệ Nhan Văn Tu về tới Nhan phủ, đi cùng bọn họ còn có mấy người Tiêu Ngọc Dương và Đổng Nguyên Hiên, Tô Hoằng Tín.
Đối với việc này, Đạo hoa không tính là bất ngờ, nhưng mà, vẫn khách sáo hỏi một câu: “Các ngươi sao cũng tới đây?”
Tiêu Ngọc Dương phe phẩy cây quạt, hất cằm hỏi: “Thế nào, ngươi đây là không chào đón?”
Đạo Hoa dùng ánh mắt hờn dỗi liếc qua, nghiêng người phúc phúc, cười nói: “Các ngươi có thể tới, đối với nhà chúng ta mà nói đó là vẻ vang cho kẻ hèn này, làm sao có thể không chào đón chứ?”
Tiêu Ngọc Dương cười cười, phe phẩy cây quạt đánh giá Đạo hoa một chút, mấy tháng không gặp, hình như cao hơn một chút, ừm, hai bên má giống như cũng có chút phồng lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play