Nghĩ đến đây, Đạo Miêu lại ngồi liệt trên ghế, bắp chân lơ lửng trên không nhoáng lên từng cái, vừa ăn bánh ngọt, vừa rung đùi đắc ý nghe kịch, hiển nhiên là một tiểu nhàn nhân phú quý.
Nhìn dáng vẻ của Đạo Miêu như vậy, Hoàng thượng có chút buồn cười, sau khi cười xong liền không nhịn được nghĩ đến Cổ Kiên, cữu cữu muốn Đạo Miêu cả đời đều nhàn hạ tự tại như vậy sao?
Hoàng thượng liếc mắt nhìn mấy người Đại hoàng tử ngồi thẳng người, cười hỏi: “Vậy các ngươi cảm thấy trẫm nên tìm ai đến giúp đỡ?”
Đạo Mang giành nói trước: “Cái này con biết, ai nghe lời thì tìm người đó.”
Hoàng thượng lộ vẻ tò mò: “Vì sao?”
Câu hỏi này làm Đạo Mang nghẹn họng, nàng chỉ nhớ mẫu thân từng nói, hạ nhân nuôi nhất định phải nghe lời, về phần tại sao, nàng không hiểu lắm, không khỏi nhìn về phía ca ca của nàng.
Đáng tiếc, lúc này Lúa đang cùng Tiêu Mạt Nhân nói nhỏ với nhau, căn bản không chú ý đến bọn họ bên này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play