Nghe nói như thế, những người khác còn không có cảm thụ đặc biệt, mà Nhan Trí Cao từ trước đến nay chú trọng dân sinh lại đứng bật dậy vội vàng hỏi: “Đệ nói có thật không? Không có gạt ta?"

Nếu không phải đoán chừng ở đây quá nhiều người, hắn cũng muốn xông lên lay động Tam đệ một chút, xem hắn có phải đang nói mê sảng hay không.

Nhan Trí Cường: "Đại ca, huynh có thể lật xem sổ sách mà nhà chúng ta ghi chép năm trước so sánh với năm nay, năm nay thôn trang bởi vì mua muộn một chút, bỏ lỡ cày bừa vụ xuân, bằng không huynh có thể tận mắt đến ruộng đồng xem cảnh thu hoạch."

Nhan Trí Cao chăm chú nhìn Nhan Trí Cường, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, không có bất kỳ dấu hiệu nói dối nào, trong lòng kích động tột đỉnh.

Cái gì là chiến tích?

Để dân chúng ăn no mặc ấm, đây chính là chiến tích lớn nhất, cũng là ước nguyện ban đầu của hắn khi làm quan.

Nhan Trí Cao không để ý tới những người khác ở đây, xoa xoa tay, kích động đi lòng vòng trong phòng.

Nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người vẻ mặt ngoài ý muốn.

Vì bảo trì uy nghiêm của gia chủ, Nhan Trí Cao ở trước mặt Nhan gia luôn luôn hỉ nộ không lộ, không hề giữ lại hiển lộ ra tâm tình của mình, là phi thường ít.

"Sổ sách đâu? Mau đi lấy cho ta xem!"

Nhan Trí Cao đi vòng vo một hồi, vội vàng túm lấy Nhan Trí Cường hỏi.

Nhan Trí Cường không ngờ Nhan Trí Cao lại kích động như vậy, lập tức ngây người.

"Tam đệ, ngươi nói gì đi chứ, sổ sách đâu?" Nhan Trí Cao vội vàng không chịu được, thật đúng là dựa theo suy nghĩ trong lòng, nắm lấy Nhan Trí Cường lắc mạnh vài cái.

Lúc này Nhan lão thái thái mở miệng, tức giận nhìn con trai cả: "Lão đại, buông Tam đệ ngươi ra, nhìn dáng vẻ bây giờ của ngươi xem, có dáng vẻ của Tri châu một chút không?"

Nhan Trí Cao ngượng ngùng thu tay lại: "Nương, nhi tử không phải đang kích động sao?"

Thấy đại nhi tử quả thật gấp đến không chịu được, lão thái thái gọi Tôn mụ tới: "Đi, lấy sổ sách trong rương tới cho ta."

Trong lúc chờ đợi, Nhan Trí Viễn có chút không tin, nhìn về phía Nhan Trí Cường: "Tam đệ, biết đệ thích nha đầu Đạo Hoa kia, đừng có vì nói đỡ cho nàng ta, mà lừa đại ca nha!"

"Ầm!"

Lão thái thái nặng nề đặt chén trà trong tay lên bàn: "Lão nhị, lão tam chưa bao giờ nói dối, ngươi không biết sao?"

Thấy vậy, Nhan Trí Cao bị Nhan Trí Viễn nói đến nỗi trái tim lại rơi xuống, mẫu thân đã như vậy, nghĩ đến lời tam đệ vừa nói hẳn là thật.

"Con..."

Nhan Trí Viễn nghẹn lời, vừa định biện bạch cho mình, lúc này, tôn mẫu cầm sổ sách đi ra.

Nhan Trí Cao vội vàng nhận lấy sổ sách, nhìn chữ viết non nớt trên sổ sách, kinh ngạc nói: " sổ sách là Đạo Hoa viết?"

Lão thái thái cười nói: "Khuê nữ của con nói, chỉ có biết rõ thu hoạch trong ruộng đất, mới có thể cải tiến giống lúa tốt hơn. Không phải sao, sau khi nàng làm tam thúc công công nhận, sổ sách trong nhà đều là nàng ghi."

Nhan Trí Cao xem rất kỹ, sổ sách ghi chép cũng rất cẩn thận, ruộng nước, ruộng cạn, ngay cả ghi chép thu hoạch của đất hoang, núi hoang cũng có.

Càng xem, Nhan Trí Cao càng chấn động.

Sổ sách này ghi chép so với trong nha môn còn rõ ràng hơn, chi tiết hơn.

Ruộng nước, ruộng cạn thu hoạch so sánh, ngay cả so sánh sản lượng lương thực chủng loại khác nhau cũng có, hơn nữa dùng còn là một bảng biểu so sánh rõ ràng.

"Nương, đây thật sự là do Đạo Hoa viết?" Nhan Trí Cao lại lên tiếng hỏi thăm, trong giọng nói mang theo vẻ khó có thể tin.

Lão thái thái tức giận nói: "Không phải nàng còn có thể là lão bà tử ta!"

Nhan Trí Cao lại nhìn về phía Nhan Trí Cường, Nhan Trí Cường lập tức gật đầu.

Đúng lúc này, Đạo Hoa đi vào, thấy mọi người trong phòng không nói chuyện, có chút buồn bực: "Mọi người làm sao vậy?" Nói xong, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái: "Tổ mẫu, con đói bụng, còn không ăn cơm sao?"

"Đạo Hoa, phụ thân hỏi con, sổ sách này là con ghi?" Nhan Trí Cao cầm sổ sách hỏi.

Đạo Hoa nhìn thấy sổ ghi chép thu hoạch lương thực trong nhà, lập tức tỉnh táo tinh thần.

Nàng muốn mở rộng lúa giống của nàng không phải ngày một ngày hai, sản lượng lương thực của người cổ đại quá thấp, thế cho nên rất nhiều người đều ăn không đủ no, nàng may mắn có được một không gian để trồng lương thực, cũng muốn dốc hết sức mình làm một số việc, như vậy cũng không tính là đến cổ đại uổng phí.

"Đúng vậy, phụ thân, con nói cho người biết, lương chủng con cải tiến rất tốt, người xem khi nào mở rộng ở Hưng Châu thành?"

Trước đó chạy nạn cho nàng cảm xúc thực sự quá sâu.

Thật là người chết đói khắp nơi trên đất, tiếng kêu than dậy khắp trời đất!

Vốn dĩ nàng tưởng rằng, năm nay bỏ lỡ cày bừa vụ xuân, chuyện trồng lương thực ít nhất phải đến năm sau mới có thể được nhắc tới, không ngờ hạnh phúc tới đột nhiên như vậy.

Nhìn trưởng nữ tựa hồ còn kích động hơn cả mình, Nhan Trí Cao dao động tinh thần.

Thấy phụ thân tiện nghi không nói lời nào, Đạo Hoa cho là hắn không hiểu, lập tức cầm lấy sổ sách trong tay hắn, lật ra mấy trang quan trọng nhất, giải thích từng cái cho hắn.

"Phụ thân, con nói cho người biết, nếu người không yên tâm, trước tiên có thể thử trồng trong phạm vi nhỏ, nếu như lúc thu hoạch vụ thu, sản lượng thật sự cao hơn giống lúa bình thường, người có thể mở rộng phạm vi lớn."

"Gia tăng sản lượng lương thực, lương thực liên quan đến đại kế dân sinh, phụ thân, người muốn cho Hưng Châu thành, thậm chí bách tính địa phương xa xôi cũng không đói bụng, phải có bao nhiêu người cảm tạ người nha."

"Đúng rồi, còn có Đạo Hoa lại nhanh chóng lật ra bản đồ đối lập trong sổ sách: "Phụ thân, người xem cái này đi, con cảm thấy, nếu như người có thể đem lương chủng cải tiến của con mở rộng ra ngoài, con còn có thể tiếp tục cải tiến."

Hiện tại lương chủng mà Nhan gia tồn trữ là do nàng dùng đất vàng phì nhiêu kém nhất trong không gian đào tạo ra, nếu dùng đất đỏ, đất đen, sản lượng khẳng định còn có thể tăng cao.

Nhưng vì không muốn làm người khác chú ý, việc này từ từ sẽ đến.

Hạt giống bây giờ, đều là nàng bỏ ra ba năm thời gian, ở các nhà các hộ trong thôn Nhan gia, lấy chơi đùa làm việc ở ngoài sáng, mới dám lấy ra.

Bằng không, một tiểu cô nương chưa đến mười tuổi đã cải tiến giống lúa, nói ra còn không dọa người bao nhiêu, nàng cũng không muốn có được thanh danh của nữ thần đồng, sau đó bị người hữu tâm để mắt tới.

Có câu nói cái gì ấy nhỉ, chuyện xong phất áo đi, ẩn giấu công lao và tên tuổi!

Ai nha, không thể tiếp tục suy nghĩ, nếu còn nghĩ tiếp, chính nàng cũng phải làm cho chính mình cảm động.🤣

Nhan Trí Cao nhìn trưởng nữ nhiệt tình với mình như vậy lần đầu tiên, thần sắc hơi có chút không được tự nhiên.

Trưởng nữ như vậy, sao còn coi trọng dân sinh hơn hắn?

"Khụ khụ!"

Nhan Trí Cao nhìn xong, lấy sổ sách từ trong tay Đạo Hoa đi, đặt lên bàn, dùng tay bẻ gãy, lúc này mới mở miệng: “Ta thấy sổ sách này là của hai năm trước, chuyện lương chủng lớn như vậy sao không viết thư nói cho ta biết một tiếng?"

Đạo Hoa: "Đây không phải là sợ người không tin sao? Hơn nữa, chưa từng tự mình gieo trồng qua, loại chuyện này sao có thể tùy tiện lấy ra nói chứ!"

Nhan Trí Cao nhìn trưởng nữ, lại lần nữa có nhận thức mới về nàng.

Hắn hiện tại tin tưởng, mẫu thân cùng phu nhân đều nói trưởng nữ làm việc có chừng mực là thật.

"Ta sẽ lấy sổ sách đi, chuyện lương chủng ta sẽ xem rồi xử lý." Nói xong, nhìn về phía Nhan Trí Cường: "Tam đệ, đệ có lương thực của lúa mì vụ đông không?"

Thành Hưng Châu là trồng lúa mì vụ đông, nếu như có thể, năm nay hắn muốn nhìn một chút hiệu quả.

Nhan Trí Cường gật đầu: "Có, nhưng lúa giống nhà chúng ta không được tích trữ nhiều lắm, nếu đại ca muốn mở rộng, có thể mua một ít về trong tộc. Bây giờ, các nhà các hộ trong tộc đều dùng giống của Đạo Hoa để trồng trọt ra lúa giống đấy."

"Tam đệ!"

Lý phu nhân đột nhiên lên tiếng: "Sau này cũng đừng nói lương chủng là Đạo Hoa bồi dưỡng ra ở trước mặt người khác nữa."

"Hả?" Nhan Trí Cường sửng sốt.

Lý phu nhân giải thích: "Đạo Hoa là khuê các nữ nhi, chúng ta người trong nhà biết là được rồi, không tiện truyền ra ngoài." Đầu năm nay, nữ tử quá lợi hại, cũng không phải là chuyện tốt gì.

"Ồ!"

Nhan Trí Cường gật đầu.

Sau đó Nhan Trí Cao kéo Nhan Trí Cường đi nói chuyện lương chủng, ngay cả cơm cũng không ăn.

Sau bữa cơm tối, lúc Đạo Hoa chuẩn bị về sân nhà mình, bị Lý phu nhân gọi lại.

"Nương, người tìm con có việc?"

Lý phu nhân xoa đầu nữ nhi con gái, kéo tay nàng, chậm rãi đi tới: "Trồng hoa, nở hoa, đây đối với phái nữ mà nói, là nhã sự, con thích làm, nương không phản đối."

"Nhưng chuyện lương chủng, sự tình liên quan đến đại kế dân sinh, không phải một nữ nhi như con nên quản, nếu lương chủng con cải tiến thật sự có thể gia tăng sản lượng ruộng đất, đó chính là một chuyện phi thường lớn, nói không chừng còn có thể kinh động Hoàng Thượng."

Đạo Hoa há hốc mồm: "Không thể nào, cũng không tăng lên bao nhiêu, chỉ một hai thạch mà thôi."

"Một hai thạch?" Lý phu nhân lắc đầu: "Con cũng đừng xem thường một hai thạch này, nếu đụng phải năm thiên tai, số lương thực này không biết có thể cứu bao nhiêu mạng người."

Đạo Hoa cười: "Nương, con biết sự lo lắng của nương, yên tâm đi, nữ nhi chỉ ở nhà lăn lộn, về phần những chuyện khác, liền giao cho phụ thân đi xử lý tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play