Nhan Di Song ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm nói: "Có thể sao? Phụ thân rõ ràng đã nói, nữ nhi mà ông yêu nhất là muội !"
Nhan Văn Bân có chút mệt mỏi: "Phụ thân bây giờ cũng không phải không yêu chúng ta, chỉ là tình yêu của ông cũng chia cho đại ca và trưởng tỷ bọn họ. Cho nên, muội muội, chúng ta phải cố gắng, bất kể là vì di nương hay là chính chúng ta, chúng ta đều phải cố gắng."
Nhan Di Song hít mũi một cái, mím môi không nói lời nào, một lúc lâu sau mới khóc nức nở nói: “Muội sẽ không chịu thua kém."
Sau khi Lý phu nhân và Nhan Trí Cao trở lại chính viện, hai người rửa mặt một phen, sau đó nằm lên giường.
Trên giường, Lý phu nhân tinh tế nói chuyện du ngoạn hôm nay với Nhan Trí Cao.
Nghe thấy Tiểu vương gia tặng cho trưởng nữ một cái đồng hồ bỏ túi, Nhan Trí Cao vốn đang tựa vào gối ngồi bật dậy, kinh ngạc nói: "Tiểu vương gia đối với Đạo Hoa của chúng ta có phải là quá tốt rồi không?"
Cái thứ đồng hồ này, hắn cũng chỉ là nghe qua, chưa thấy qua, lúc đi tỉnh phủ báo cáo công tác, cũng không thấy quan lớn nào đeo qua.
Loại Tây Kim quý giá này, phiên bang tiến cống lại ít, chỉ có người hoàng tộc, hoặc là đại thần đặc biệt được hoàng thượng coi trọng mới có.
Nhan Trí Cao chua loét nghĩ, hắn bận trước bận sau, thấy cũng chưa từng thấy đồ vật, trưởng nữ lại đeo lên trước.
Lý phu nhân trầm mặc một chút, suy nghĩ một chút nói: "Đại khái là Tiểu vương gia cảm thấy tính tình Đạo Hoa dễ sống chung?"
Nghe vậy, Nhan Trí Cao tỏ thái độ hoài nghi.
Bốn cô nương trong nhà, nếu nói Di Hoan và Di Song tính tình tốt, hắn ngược lại càng tin một chút.
Trưởng nữ tính tình vừa thẳng vừa bướng, ngay cả người làm phụ thân như hắn cũng dám chống đối, cái này gọi là tính tình tốt?
Thấy Nhan Trí Cao không tin, Lý phu nhân lập tức nói: "Con người ở chung với nhau, ban đầu chỉ là nhân duyên, sau này nếu tiếp tục kết giao, phải xem cách làm người."
"Đạo Hoa của chúng ta, không phải ta khoe khoang, đừng nói ba cô nương trong nhà, ngay cả tiểu thư nhà họ Chu, ta thấy cũng không thể so sánh."
Hôm nay nếu không có nữ nhi, tiểu thư nhà họ Chu có thể có được một bộ trang sức châu báu?
Nhan Trí Cao không đồng ý lắm: "Quy củ Đạo Hoa vẫn học không tốt lắm, nàng dám chơi xấu Tiểu vương gia, cũng chỉ có Tiểu vương gia không so đo với nàng, nếu không sẽ xấu hổ lắm? Nói không chừng còn có thể liên lụy hình tượng mấy người Văn Tu ở trong lòng Tiểu vương gia. "
"Những chuyện này ngươi nói với nàng nhiều một chút, đừng mạnh như vậy bên ngoài, nhất là khi đối diện với Tiểu vương gia, vị này là người được tất cả mọi người nâng đỡ, người khác đều tranh nhau lấy lòng, nàng lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu, đừng ỷ vào ân cứu mạng, thì có chỗ dựa vững chắc."
"Phải biết rằng, ân tình này cũng có một ngày bị mài mòn hết."
Thấy Lý phu nhân không trả lời, Nhan Trí Cao nhìn sang, liền nhìn thấy Lý phu nhân đang ngáp, trên mặt không hề để ý.
"Này, ngươi nghe ta nói không?"
Lý phu nhân vừa ngáp vừa gật đầu: "Nghe rồi, lão gia, ta cảm thấy ngươi suy nghĩ nhiều quá, tiểu hài tử ở chung, ngươi không nên lấy tiêu chuẩn của người lớn đi cân nhắc."
"Nhưng Tiểu vương gia là tiểu hài tử bình thường sao?" Nhan Trí Cao có chút bất mãn với thái độ của Lý phu nhân, quyết định ngày sau phải tìm trưởng tử nói một chút, để cho hắn trông chừng trưởng nữ.
Thấy Lý phu nhân buồn ngủ không chịu được, cũng không tiện nhiều lời, gọi nha hoàn tới tắt đèn, hai phu phụ liền ngủ.
Nhị phòng.
Nhan Di Hoan vừa nói xong chuyện du ngoạn, lập tức bị Tôn thị gõ đầu một cái.
"Nha đầu này, trước khi đi, không phải ta đã dặn dò ngươi phải đi theo đại tỷ tỷ của ngươi sao? Ngươi thì hay rồi, vào thời khắc quan trọng nhất lại như xe tuột xích, nếu ngươi không đi ra ngoài với các tiểu thư khác, cùng đại tỷ tỷ của ngươi đi gặp Tiểu vương gia, nói không chừng còn có thể có trang sức trân châu này!"
Tôn thị vô cùng đau đớn nhìn Nhan Di Hoan.
Nếu là bình thường, đối mặt với phụ mẫu quở trách, Nhan Di Hoan đều sẽ yên lặng chịu đựng, nhưng lần này, có thể là đi ra ngoài khiến nàng có cảm ngộ, lại lấy dũng khí nhìn thẳng Tôn thị.
"Nương, cho dù con một mực đi theo đại tỷ tỷ, con cũng không chiếm được mặt mũi, bởi vì con căn bản không leo lên được đỉnh Hương Hà Sơn. Hơn nữa, ra ngoài du ngoạn, nếu con một mực đi theo sau lưng đại tỷ tỷ, vậy có khác gì cái đuôi của tỷ đâu?"
"Lần này không thể cùng đại tỷ tỷ đi gặp Tiểu vương gia, con một chút cũng không hối hận, trong lúc chơi đùa con rất vui vẻ, cũng kết giao với mấy vị cô nương, nói chuyện phiếm với các nàng, nữ nhi rất có thu hoạch."
Tôn thị: "-.-“
Tôn thị sửng sốt, bà ta không ngờ trưởng nữ luôn luôn nghe lời lại phản bác bà ta.
Nhan Trí Viễn cũng nhìn lại.
Một lát sau, Tôn thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Kết giao mấy vị tiểu thư cô nương, có thể so sánh với Tiểu vương gia thân cận không?"
Nhan Di Hoan: "Nhưng cho dù con tới trước mặt Tiểu vương gia, cũng chẳng là cái thá gì hết? Lần trước khi Tiểu vương gia tới nhà chúng ta, ngoại trừ đại tỷ tỷ, người xem hắn có bao nhiêu nhìn những người khác không?"
"Ngươi..." Tôn thị phát hiện, trưởng nữ nói đạo lý nhiều như vậy, nói đến mức bà ta không phản bác: "Cho dù như vậy, ngươi sẽ không tìm cơ hội nói chuyện với Tiểu vương gia sao?"
Nhan Di Hoan nhíu mày: "Biết rõ không thể làm mà làm, nhưng lại khiến mình và mọi người đều không thoải mái, tội gì phải khổ vậy?" Nàng cảm thấy đại tỷ tỷ nói rất đúng, kết giao bằng hữu vẫn phải tự mình vui vẻ mới tốt.
Lần này, Tôn thị không còn lời nào để nói, tức giận nhìn trưởng nữ.
Một bên, Nhan Trí Viễn vẫn giữ nụ cười, so với trưởng nữ trước kia trầm mặc ít nói, không biết vì mình tranh thủ, hắn càng thích trưởng nữ như vậy hơn.
"Được rồi, Di Hoan nói không sai, nàng ở bên ngoài làm sao ở chung với tiểu thư khác, đó là chuyện của chính nàng, ngươi mò mẫm tham gia vào cái gì?"
Được phụ thân đồng ý, hai mắt Nhan Di Hoan sáng lên, mặt mày nhịn không được cong lên.
Đây là lần đầu tiên phụ thân mở miệng tán thành nàng!
Tôn thị trừng mắt nhìn Nhan Trí Viễn: "Ta đây là vì ai?" Tương lai lão thái thái không còn nữa, cái nhà này sớm muộn gì cũng phải chia, bà cũng không thể vì nhị phòng muốn nhiều hơn một chút.
Sau tết Trọng Dương, ngày tháng Đạo Hoa lại khôi phục giống như trước.
Mỗi ngày sau khi xong giờ học, Thẩm phu tử giao bài tập xong thì đến viện của lão thái thái, cùng với lão thái thái chăm sóc hoa cỏ trong viện.
Thời gian gần đây, Đạo Hoa lật xem mấy quyển sách liên quan tới chiết cành ở cổ đại, đang tràn đầy phấn khởi muốn nghiên cứu chiết cành hoa, bồi dưỡng ra một ít hoa cỏ đặc biệt.
Thời cổ đại cũng không có nhiều loại hoa cỏ thích hợp trồng trong bồn hoa, nguyên nhân thêm khu vực không thông, bình thường có thể nhìn thấy hoa cỏ kỳ thật có chút đơn nhất.
Bây giờ cửa hàng bán hoa đều là một số loại hoa bình thường, cửa hàng hoa khác cũng đang bán, nếu muốn cửa hàng hoa vẫn luôn buôn bán náo nhiệt, nàng cảm thấy, phải để cửa hàng hoa có tính không thể thay thế.
Trong sân, Nhan lão thái thái đang nhìn Đạo Hoa có chút đau lòng, muốn ngăn cản, nha đầu này nói với bà nàng đang cải tiến hoa chủng, khiến cho bà nói cũng không được.
"Nương, người cũng không nói Đạo Hoa, cho dù trong viện người nhiều hoa cỏ, cũng không chịu nổi chà đạp như vậy!"
Gần đây khi mọi người thỉnh an đều có thể nhìn thấy Đạo Hoa tay đầy bùn vừa nhổ vừa ném hoa cỏ trong sân, chính là không quan tâm tới hậu viện, Nhan Trí Cao cũng biết trưởng nữ đang chà đạp hoa cỏ trong sân lão thái thái.
Chạng vạng một ngày nọ, Nhan gia chờ ở trong viện lão thái thái ăn cơm, Nhan Trí Viễn không nhịn được lên tiếng oán giận lão thái thái.
Lần này, lão thái thái còn chưa lên tiếng nói cái gì, Nhan Trí Cường xưa nay không thích nói chuyện đã mở miệng giải thích cho Đạo Hoa.
"Đạo Hoa không bị chà đạp hoa cỏ, nàng đang cải tiến giống hoa."
Nhan Trí Viễn cười nhạo một tiếng: "Tam đệ, ta thừa nhận, Đạo Hoa trồng hoa quả thật có chút tài năng, nhưng ngươi nói một tiểu cô nương như nàng cải tiến hoa giống, có phải hơi quá không? Ta thấy là đang hồ nháo mới không sai biệt lắm."
"Nhị ca ngươi ta cũng không phải không có kiến thức, những năm này đi theo bên cạnh đại ca, cũng ra vào không ít nhà giàu sang. Những nhà có nội tình kia, trong nhà có thể chuyên môn nuôi hoa nông nghiệp, có hoa cỏ, như vậy, mọi người có nghe nói nhà ai có hoa mới không?"
"Những người khác thì không nói, chỉ nói đệ nhất thế gia ở Hưng Châu thành, Chu gia. Chu lão thái gia nổi danh là hoa yêu, nhưng nhà ông ta trồng không phải cũng đều là hoa giống mà tất cả mọi người đều biết sao?"
Nói xong, Nhan Trí Viễn cười nhìn Nhan Trí Cao và Lý phu nhân.
"Đại ca, đại tẩu, ta biết, năm nay nhà chúng ta bởi vì bán dưa hấu, để trong nhà thả lỏng một chút, nhưng ta cảm thấy, chỗ nên tiết kiệm, vẫn nên tiết kiệm, không thể phô trương lãng phí có phải hay không?"
Lần này Nhan Trí Cường lên tiếng phản bác lại Nhan Trí Viễn, vẫn là vì vẻ mặt gượng gạo: "Nhị ca, huynh nói đều đúng, nhưng Đạo Hoa nhà chúng ta rất có năng lực đối với những chuyện xảy ra trên đồng ruộng, nàng nói hoa giống cải tiến, chính là đang cải tiến hoa giống."
Nói xong, không đợi Nhan Trí Viễn lên tiếng, đã nhìn về phía Nhan Trí Cao: "Đại ca, lương thực mùa thu năm nay đã thu hoạch xong toàn bộ, sổ sách ta đã đưa cho đại tẩu rồi."
"Những thứ khác ta không nói nhiều, chỉ nói một mẫu ruộng nước, lúa giống bình thường, đại khái chỉ có thể thu hoạch khoảng 4 thạch lương thực, có thể dùng lúa giống đã cải tiến qua, thu hoạch được ít nhất cũng phải hơn 1 thạch, người được chăm sóc tinh tế một chút, thu thêm 2 thạch cũng không phải không có khả năng."