Đạo Hoa rút khăn tay ra, nhét vào tay Chu Tĩnh Uyển, sau đó đưa cho Nhan Văn Đào: "Tam ca, nhanh lau mồ hôi."
Lúc này Nhan Văn Đào mới dám cầm khăn tay lau mồ hôi.
Thấy vậy, Chu Tĩnh Uyển bĩu môi: "Làm gì vậy, dùng của ta không được sao?" Nói xong, trừng mắt nhìn Đạo Hoa: "Ca ca của ngươi không phải là ca ca của ta sao? Chia rõ như vậy làm gì?"
Đạo Hoa kéo cánh tay Chu Tĩnh Uyển lên: "Đây không phải là sợ làm bẩn khăn tay của ngươi sao?"
Chu Tĩnh Uyển: “Lau thì bẩn, ta cũng không phải không có cái khác, đổi một cái khác là được.
Lúc này, mấy người Tiêu Ngọc Dương đi tới.
"Không chơi nữa?"
Nhìn hai tiểu cô nương đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, tất cả mọi người cười cười.
Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển đồng loạt lắc đầu.
Đột nhiên, khóe mắt của Đạo Hoa nhìn thấy một bàn tay đột nhiên đưa tới, đầu lập tức nghiêng sang bên cạnh.
Tay Tiêu Ngọc Dương xấu hổ dừng lại giữa không trung.
Đạo Hoa nhìn Tiêu Ngọc Dương: "Nhìn cái gì?"
Tiêu Ngọc Dương tức giận nhìn thoáng qua Đạo Hoa, duỗi tay ra, cầm lấy phiến lá cây cắm trên búi tóc nàng xuống, sau đó bĩu môi nói: "Chơi đùa thì chơi đùa, cũng không biết chú ý hình tượng một chút."
Còn chưa kịp nói gì thì đã bị Chu Tĩnh Uyển xoay người lại: "Đạo hoa mau xem cho ta, trên đầu ta không có gì chứ?"
Đạo Hoa đưa tay sửa sang lại tóc tai của Chu Tĩnh Uyển, sau đó lắc đầu: "Không có gì cả."
Chu Tĩnh Uyển thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, nếu nương ta nhìn thấy búi tóc của ta bị rối, lần sau chắc chắn sẽ không để ta đi ra nữa."
Vừa nghe lời này, Đạo Hoa cũng khẩn trương: "Ngươi cũng nhìn ta, giúp ta chỉnh lý lại." Nương nàng cũng rất chú trọng dung nhan, nàng cũng không muốn ngày sau bị hạn chế ở trong hậu viện.
Chu Tĩnh Uyển nhìn Đạo Hoa, cười nói: "Ngươi cũng rất tốt."
Đạo Hoa yên tâm, nhìn sắc trời một chút, hỏi: "Chúng ta có nên đi xuống hay không? Không tiện để cho các phu nhân tiểu thư đợi lâu!"
"Ra ngoài chính là điểm ấy không tốt, không có cách nào biết rõ thời gian xác định, người giống như ta chỉ có thể phân biệt sớm, giữa, cuối ngày, hơi không chú ý liền có thể sai lầm thời gian."
Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển sóng vai nhau đi về phía sườn núi.
Chu Tĩnh Uyển: "Không phải có hạ nhân sao, trong hạ nhân chắc chắn có người biết nhìn sắc trời."
Đạo Hoa lắc đầu: "Người khác nhìn chung quy vẫn là người khác, tóm lại không bằng tự mình nhìn thuận tiện hơn." Cổ đại chính là điểm này không tốt, cũng không có đồng hồ gì đó, đối với thời gian, nàng hoàn toàn dựa vào suy đoán.
Tiêu Ngọc Dương đi ở phía trước nghe được lời nói của hai người, quay đầu nhìn thoáng qua Đạo Hoa, ánh mắt lóe lên một cái.
Đợi đến khi đoàn người Đạo Hoa trở lại chùa miếu sườn núi, đã giờ Dậu một khắc (Buổi chiều năm rưỡi), nhưng cũng không tính là quá muộn, nhiều phu nhân, tiểu thư còn đang thưởng cúc, ngắm cảnh ở bên ngoài.
Chu phu nhân thấy bọn họ trở về, liền phân phó hạ nhân đi gọi phu nhân các nhà, chuẩn bị xuống núi rời đi.
"Chờ tìm các phu nhân, tiểu thư về, phỏng chừng còn có một lát, ở trong chùa miếu chờ không có ý nghĩa, nếu không, chúng ta đi xuống núi trước?"
Tiêu Ngọc Dương nhìn Đạo Hoa.
Đạo Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng: "Ta phải đi nói với nương ta một tiếng."
Lúc này, Chu Thừa Nghiệp cười đi tới: "Không cần, vừa rồi ta đã nói với gia mẫu, bác gái Lý, bọn họ đã biết, đồng ý để chúng ta đi xuống trước."
Tiêu Ngọc Dương lập tức nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi."
Đạo Hoa không gì không khắc chế được, nhún vai, cùng Chu Tĩnh Uyển nắm tay đi theo.
Xuống núi rất nhanh, Tiêu Ngọc Dương mang theo hai người bọn họ đi lên du thuyền.
"Lúc đi còn không cảm thấy, bây giờ dừng lại, ta mới phát hiện chân mình thật đau a!" Đạo Hoa ngồi trên ghế không ngừng vỗ hai chân của mình.
Chu Tĩnh Uyển cũng có bộ dáng như vậy.
Nhan Văn Khải: "Đại muội muội, các ngươi tính là cái gì nha, lúc chúng ta vừa mới bắt đầu đứng trung bình tấn mới gọi là thảm đấy, đó là trực tiếp ngay cả đường cũng không thể đi."
Đạo Hoa lườm hắn một cái: "Tứ ca, so với chúng ta, thật không có ý nghĩa!"
Nhan Văn Khải nghẹn lời.
Những người khác thấy vậy, đều không khách khí nở nụ cười.
Trong lúc mọi người nói cười, Chu phu nhân mang theo một đám phu nhân tiểu thư từ trên núi đi xuống.
"Tĩnh Uyển, đi, chúng ta cũng đi." Đạo Hoa thấy phu nhân tiểu thư các nhà đã lên thuyền, nhanh chóng đứng lên, cười nói với bọn Đổng Nguyên Hiên.
"Hôm nay chơi rất vui vẻ, đa tạ các vị ca ca chiếu cố. Ngày sau nếu có cơ hội, mời đến nhà ta làm khách, Đạo Hoa nhất định quét dọn giường chiếu đón tiếp."
Đổng Nguyên Hiên: "Nhan muội muội khách khí rồi, món thịt nướng hôm nay ngươi làm chúng ta ăn cũng rất ngon, nhưng mà số lượng hơi ít một chút, lần sau ngươi nên làm nhiều một chút."
Đạo Hoa cười mỉm gật đầu, sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc Dương: "Tiểu vương gia ngài bảo trọng!"
Tiêu Ngọc Dương mặt mũi tràn đầy không vui: "Thế nào, ngươi mời bọn họ đến nhà làm khách, ta ngươi một câu bảo trọng đuổi đi sao?"
Đạo Hoa nhún vai, dí dỏm nói: "Nếu ngươi cảm thấy da mặt mình dày cũng được, ta không phản đối."
Nghe vậy, những người khác đều che miệng cười trộm.
Tiêu Ngọc Dương trừng mắt nhìn Đạo Hoa một cái, mặc dù nghiêm mặt, nhưng cũng không có chút nào không vui.
Đạo Hoa kéo Chu Tĩnh Uyển dậy: "Được rồi, chúng ta phải đi rồi, các ngươi cũng mau chóng quay về thư viện đi." Nói xong, hai người liền đi xuống thuyền.
"Ta đi tiễn các nàng!" Chu Thừa Nghiệp mở miệng nói.
"Đợi một chút!"
Tiêu Ngọc Dương gọi Chu Thừa Nghiệp lại.
Chu Thừa Nghiệp: "Tiểu vương gia, ngài có việc phân phó?"
Tiêu Ngọc Dương liếc mắt nhìn hai người đã đi xuống thuyền: "Trước đó leo núi thi đấu, không phải các nàng đã thắng sao? Ta còn chưa có tặng thưởng đâu."
Nghe y nói vậy, mấy người Đổng Nguyên Hiên đều nhìn sang.
Nhan Văn Khải: "Thật sự phải tặng thưởng sao? Tiểu vương gia nếu không thôi đi, vào thời khắc sống còn, nếu không phải là Đạo Hoa chơi xấu, khẳng định là ngươi thắng."
Tiêu Ngọc Dương nghiêm mặt: "Nam tử hán đại trượng phu, thua thì thua, nói phải đặt cược, sao có thể đổi ý?" Nói xong nhìn về phía Chu Thừa Nghiệp: "Ta đã gọi Đắc Phúc đi lấy, đợi lát nữa, ngươi đưa cho bọn họ."
Chu Thừa Nghiệp cười cười: "Vậy ta thay hai vị muội muội tạ Tiểu vương gia ban thưởng!"
Nhan Văn Khải lại là sắc mặt suy sụp: "Vậy ta cho cái gì nha? Trên người của ta có thể có mấy trăm văn tiền."
Đổng Nguyên Hiên cũng cười nói: "Chúng ta không có gì để làm tặng thưởng."
Tiêu Ngọc Dương lắc đầu: "Ta cho là được, các ngươi không cần phải xen vào."
Vừa nghe lời này, mọi người lập tức không nói nữa, trong tay bọn họ cũng không dư dả bằng Tiểu vương gia.
Rất nhanh, Đắc Phúc đã bưng hai hộp trang sức tinh xảo đi tới.
Tiêu Ngọc Dương có chút bất mãn: "Đi như thế nào lâu như vậy?" Hắn vốn định đưa cho Đạo Hoa ngay trước mặt, hiện tại hắn lại không tiện đi thuyền cách vách, chỉ có thể để Chu Thừa Nghiệp đưa thay.
Đắc Phúc khom người: "Đồ vật quá nhiều, gia muốn tìm lại là vật phẩm nữ quyến dùng, cho nên nô tài mới tìm kiếm một hồi."
Chủ yếu là Tiểu vương gia coi trọng đại cô nương Nhan gia, hắn không thể tùy tiện lấy một món quà đuổi người đi được.
Tiêu Ngọc Dương không nói thêm nữa, dùng cây quạt chỉ chỉ Chu Thừa Nghiệp: "Cho hắn đi!"
Chu Thừa Nghiệp có chút không dám nhận, do dự nói: "Cái này quá quý trọng..."
"Cũng không phải cho ngươi, ta đưa mấy thứ này để họ đeo!" Tiêu Ngọc Dương trực tiếp ngắt lời Chu Thừa Nghiệp, mấy thứ này đều là Thụy Vương thúc để lại, nói là để hắn dùng để khen thưởng người.
Chu Thừa Nghiệp lúc này mới nhận lấy hộp trang sức, sau đó ôm đi.
Sau khi hắn đi, Tiêu Ngọc Dương suy nghĩ một chút, gọi Nhan Văn Đào tới, thì thầm vào tai hắn mấy câu, mọi người liền thấy Nhan Văn Đào bước nhanh rời đi.
Một bên Đắc Phúc đem toàn bộ cử động của Tiểu vương gia nhà mình nhìn ở trong mắt, lại nhịn không được chảy một dòng nước mắt chua xót.
Tiểu vương gia đem ngọc bội Kỳ Lân Hoàng thượng ban cho hắn còn chưa đủ, hôm nay không ngờ lại đem đồng hồ bỏ túi vẫn đeo trên người dâng lên cho Nhan gia đại cô nương.
Còn có thể phá gia thêm một ít không? 🤣
Chuyện bên này của bọn họ, Đạo Hoa không biết, sau khi lên thuyền của nhà họ Chu, nàng và Chu Tĩnh Uyển được các phu nhân, tiểu thư nhiệt tình chào hỏi.
Giờ phút này đang không có cách ứng đối với việc phân thân!
Mãi đến khi Chu Thừa Nghiệp cầm hộp trang sức tới, lực chú ý của mọi người bị dẫn đi, hai người mới xem như thoát ly khổ hải.
Chu Tĩnh Uyển không nói hai lời, kéo Đạo Hoa lên tầng ba du thuyền tránh né.
May mắn là hai người chuồn mất đúng lúc, bằng không, đợi Chu Thừa Nghiệp nói hai hộp trang sức mà hắn lấy về là phần thưởng mà Tiểu vương gia tặng cho các nàng, mọi người nhất định phải buộc các nàng mở ra tại chỗ.
Chu phu nhân thay hai người nhận phần thưởng, các phu nhân tuy có lòng muốn xem thử trong hộp là cái gì, nhưng đều bị Chu phu nhân dăm ba câu đuổi đi.
Rất nhanh, du thuyền chậm rãi khởi động.
Khi du thuyền đến bến tàu Hưng Châu, trời đã sắp tối.
Hai hộp trang sức giống nhau như đúc, Chu phu nhân cười để Lý phu nhân chọn trước.
Lý phu nhân vội vàng từ chối, trên mặt còn mang theo vẻ do dự.
Trước khi xuất giá, nàng vẫn luôn đi theo bên cạnh đại ca nhị ca, cũng coi như từng kiến thức không ít thứ tốt, hộp trang sức trước mắt dùng vật liệu rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết rất quý giá.
Tiểu vương gia tặng lễ vật như vậy cho nữ nhi, nàng thật sự cảm thấy có chút phỏng tay.
Chu phu nhân quen nhìn mặt mà nói chuyện, vừa nhìn sắc mặt Lý phu nhân liền biết bà đang suy nghĩ gì, trực tiếp nhét hộp trang sức vào trong tay bà: "Yên tâm cầm lấy, không phải Tiểu vương gia đã nói, đây là phần thưởng của trận đấu. Lại nói tiếp, Tĩnh Uyển nhà ta ngược lại dính ánh sáng của Đạo Hoa nhà ngươi."
Lý phu nhân cười lắc đầu: "Chu cô nương xinh đẹp đáng yêu, ai mà không thích, là nha đầu điên nhà ta được nhờ mới phải."
Hai mẫu thân khen ngợi nữ nhi của nhau, mãi đến khi Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển từ trên thuyền xuống mới dừng lại.
Thấy hai người đều mặt mày mệt mỏi, không nói thêm nữa, sau khi tạm biệt, mỗi người cầm một hộp trang sức leo lên xe ngựa của mình.