Đột nhiên, ánh mắt hắn quét đến một đoạn nhánh cây khô héo, lập tức nói với Đắc Phúc: "Đi, nhặt nhánh cây kia cho ta."

Đắc Phúc lập tức làm theo.

Ngay khi Đạo Hoa vùi đầu đếm bậc thang, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cành cây, nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Ngọc Dương vẻ mặt không tự nhiên cầm cành cây.

Thấy Đạo Hoa không động đậy, Tiêu Ngọc Dương không thể không mở miệng: "Nắm nha, ta kéo ngươi lên."

Nghe vậy, hai mắt Đạo Hoa lập tức sáng lên, cười tủm tỉm vươn tay nắm chặt cành cây: "Ngươi dắt cho kỹ, đừng để ta ngã."

"Ta kéo ngươi đi đã không tệ rồi, ngươi còn xoi mói!" Thấy Đạo Hoa lại có khuôn mặt tươi cười, Tiêu Ngọc Dương trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lập tức, lại âm thầm mắng mình một câu, hắn là Tiểu vương gia, hẳn là Đạo Hoa đến chiều theo hắn mới đúng, sao hắn làm ngược lại ?

Nhìn thoáng qua Đạo Hoa cười tủm tỉm bị chính mình kéo đi, Tiêu Ngọc Dương cảm thấy, vẫn cứ như vậy đi, nếu nha đầu này thật không bò, hắn còn có thể ra lệnh cho nàng hay sao?

Phía sau, mấy người Đổng Nguyên Hiên nhìn Tiêu Ngọc Dương, đầu tiên là thả chậm tốc độ chờ Đạo Hoa, bây giờ càng tốt hơn, trực tiếp lôi kéo người đi, lập tức có chút dở khóc dở cười.

Nhan Văn Đào nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng nhặt một cành cây trong rừng cây bên cạnh đưa cho Chu Tĩnh Uyển.

Chu Thừa Nghiệp quay đầu nhìn muội muội mình, thấy một màn này, cười nói: "Văn Đào học nhanh thật." Nói xong, liền không để ý tới nữa.

Giờ phút này, trong lòng mọi người cũng không có quá nhiều ý nghĩ khác.

Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển quá nhỏ, là muội muội được các huynh lớn tuổi bảo vệ không phải là nên sao?

Cứ như vậy, Tiêu Ngọc Dương một đường kéo Đạo Hoa lên đỉnh Hương Hà sơn.

Kéo Đạo Hoa, Tiêu Ngọc Dương cũng mệt mỏi quá sức.

Lúc đi lên bậc thang cuối cùng, Đạo Hoa dùng sức kéo nhánh cây một chút, sau đó thừa dịp Tiêu Ngọc Dương dừng lại, giành trước một bước đứng lên.

"Ta thắng!"

Đạo Hoa có chút đắc ý nhìn Tiêu Ngọc Dương đang ngơ ngác, sau đó vẫy vẫy tay với Chu Tĩnh Uyển còn đang ở trên bậc thang: "Tĩnh Uyển, chúng ta thắng, ngươi nhớ hỏi bọn họ tặng thưởng cho ta nha!"

Đối với kết quả này, mọi người có chút dở khóc dở cười.

Tiêu Ngọc Dương hung hăng trừng mắt nhìn Đạo Hoa một cái, nhưng nhìn nàng cười tủm tỉm mở hai tay ra nhìn mình, trong miệng tức giận nói không nên lời.

"Lấy ra, tặng thưởng cho ta."

"Không có!" Tiêu Ngọc Dương hừ một tiếng liền bước nhanh đi ra.

Sắc mặt Đạo Hoa cứng đờ, nhíu mày, chỉ là một trò đùa mà thôi, cần phải tức giận sao?

Nàng cũng không đuổi theo, đợi đến khi Chu Tĩnh Uyển đến, liền kéo đi ngắm phong cảnh khắp nơi.

Đỉnh núi phong cảnh càng thêm tráng quan, tú mỹ.

Nhìn thấy Đạo Hoa và Chu Tĩnh Uyển vui cười đùa giỡn, Tiêu Ngọc Dương có chút chán nản, đi vào đình bên cạnh ngồi không nói lời nào.

Đoàn người Đổng Nguyên Hiên đứng ngoài đình, đều có chút đau đầu, do dự có nên tiến lên hay không.

Hai vị tổ tông này, sao lại náo loạn lên nữa?

Ở xa xa, Chu Tĩnh Uyển kéo kéo Đạo Hoa: "Ngươi cứ như vậy vứt Tiểu vương gia ở trong đình, không tốt đâu nhỉ?"

Đạo Hoa mở to hai mắt nhìn: "Cái gì là ta vứt? Rõ ràng là chính hắn đi mà."

Chu Tĩnh Uyển: "Ngược lại ta cảm thấy có chút không tốt."

Đạo Hoa liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Dương cô đơn ngồi trong đình, nghĩ nghĩ, thỏa hiệp nói: "Được rồi, ta đi hỏi một chút, xem hắn có nguyện ý cùng chúng ta ngắm cảnh hay không?"

Trong đình, Tiêu Ngọc Dương thấy Đạo Hoa đi về phía hắn, sắc mặt căng thẳng buông lỏng một chút, hắn suy nghĩ, vừa rồi thái độ của hắn hình như là có chút không tốt.

Thế nhưng, để hắn chủ động xin lỗi, hắn có chút không bỏ được mặt mũi.

Phải biết, xung quanh còn có nhiều người như vậy!

"Tiêu Ngọc Dương, cây phong bên kia vừa cao vừa lớn, ngươi có muốn đi qua nhìn xem không?" Đạo Hoa cảm thấy nàng không nên tức giận với một đứa trẻ được người ta nuông chiều, vì thế liền cười đi vào trong đình.

Tiêu Ngọc Dương nhìn nhìn Đạo Hoa, thần sắc có chút không được tự nhiên: "Thật vất vả mới bò lên được, đương nhiên phải đi xem khắp nơi!"

"Vậy đi thôi!"

Trên đỉnh Hương Sơn, có một con đường bằng đá u tĩnh, hai bên đều là cây phong cao lớn. Đi trên con đường đá bị lá phong nhuộm đỏ, nhìn lá phong chậm rãi rơi xuống, tựa như tiến vào thế giới truyện cổ tích.

Tiêu Ngọc Dương dẫn đầu, mấy người Đổng Nguyên Hiên theo sát phía sau, đoàn người nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp khó có được này.

Phía trước hơn mười thước, là hai tiểu cô nương vui cười đùa giỡn.

Giờ phút này, hai tiểu cô nương đang không ngừng khom người nâng lá phong trên mặt đất lên, ném lẫn nhau.

Nụ cười như hoa, tiếng cười vui vẻ, tăng thêm một màu sắc đặc biệt cho con đường đá cây phong màu đỏ yên tĩnh này.

"Ai u, cảnh đẹp như thế, không làm thơ thực sự quá lãng phí, ta đề nghị, mọi người mỗi người làm một bài thơ, sau đó mang về thư viện, để phu tử đánh giá, như thế nào?"

Đổng Nguyên Hiên cười nói.

Những người khác tự nhiên không có gì là không thể, chính là Tiêu Ngọc Dương, nhìn hai tiểu cô nương phía trước hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng, cũng nhịn không được muốn biểu đạt một chút vui thích trong lòng.

Mọi người ở đây đều là do các nhà tỉ mỉ bồi dưỡng, học thức tự nhiên không tệ, không chút sợ hãi.

Chỉ là Nhan Văn Đào lại lui về phía sau: "Các ngươi làm đi, ta không tham gia nữa, hai người Đạo Hoa ở phía trước ta không yên tâm, ta đi xem bọn họ."

Nói xong, cũng không đợi mọi người nói cái gì, co cẳng chạy.

Luyện võ cái gì, hắn không sợ, nhưng làm thơ, tha cho hắn đi, hắn là người ngay cả thơ đơn giản nhất cũng phải nghĩ nửa ngày.🤣

Nhan Văn Khải cũng không am hiểu văn chương, cũng muốn đi, đáng tiếc, hắn chậm một bước, bị Chu Thừa Nghiệp kéo không thả.

Phía trước, trên trán Đạo Hoa túa ra mồ hôi, hơi thở cũng có chút hổn hển, tuy rằng leo núi dùng sức quá độ, hai chân có chút nhũn ra, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình mà nàng muốn chơi đùa một phen.

Sau khi đến cổ đại, cho dù là ở nông thôn, bởi vì lúc nào cũng có người trông coi, làm nữ nhi, hành vi của nàng cũng không tiện làm càn quá mức, nhiều nhất chỉ là cùng tam ca nàng chạy trên ruộng một chút.

Như loại này, không cần cố kỵ ánh mắt người khác, buông tay buông chân, còn có người bồi tiếp chơi đùa cùng một chỗ, cơ hồ chưa từng có.

Nhìn Chu Tĩnh Uyển hai má đỏ bừng, Đạo Hoa nở nụ cười.

Linh hồn người trưởng thành, tiểu hài tử, trước mặt vui cười đùa giỡn, chẳng phân biệt tuổi tác có được hay không?

Thế là, động tác huy động lá phong càng nhanh.

Nhan Văn Đào đứng cách đó hai ba mét, cười híp mắt nhìn hai người.

Đại muội muội hôm nay hẳn là rất cao hứng đi, nhìn xem, chơi bao nhiêu vui vẻ!

Từ khi về tới bên cạnh đại bá phụ đại bá mẫu, cơ hội đại muội muội ra cửa liền ít đi, ở nhà nhất định buồn bực muốn chết.

Ừm. Tiểu vương gia là người thích chơi, lần tiếp theo nếu hắn lại ra ngoài chơi, có nên nhắc nhở Tiểu vương gia gọi đại muội muội hay không, ồ, còn có Chu gia muội muội.

"Không được, không được, ta không chơi được nữa!"

Chu Tĩnh Uyển thở phì phò, khoát tay với Đạo Hoa, sau đó đặt mông ngồi xuống đất rất không có hình tượng.

Nếu là bình thường, nàng nhất định là không dám như vậy, nhưng bây giờ không phải là không có người lớn ở đây sao?

Đạo Hoa cũng dừng lại, chống nạnh thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lá phong đỏ đầy đầu: "Nếu lá phong có thể tự động bay xuống thì tốt rồi!"

Nghe xong lời này, Nhan Văn Đào giật mình, tìm được cây phong gần hai cô nương nhất, sau đó nhanh tay nhanh chân leo lên, tiếp theo, bắt đầu ra sức đung đưa cây phong.

"Oa, thật xinh đẹp a!"

Nhìn lá phong đỏ rơi rụng đầy trời, Chu Tĩnh Uyển lập tức đứng lên, nhảy chân sáo vỗ hai tay trầm trồ khen ngợi.

Vẻ mặt Đạo Hoa cũng vui mừng, duỗi hai tay ra, mặc cho lá phong bay bổng trên người.

Động tĩnh bên này kinh động đến đám người làm thơ phía sau, Tiêu Ngọc Dương vừa quay đầu lại, ánh mắt liền rơi trên người Đạo Hoa đang đắm chìm trong mưa lá phong.

Nhìn trong mắt nàng lấm tấm lốm đốm, khóe miệng cứ như vậy không tự chủ được cong lên.

Hắn rất thích nụ cười của Đạo Hoa, nhất là loại mặt mày cong cong kia, làm cho người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.

Không chỉ hắn, mấy người Đổng Nguyên Hiên phía sau cũng lộ ra nụ cười.

Chơi đùa một lúc, Đạo Hoa phất phất tay với Nhan Văn Đào còn đang lắc cây phong: "Tam ca, được rồi, chúng ta không chơi nữa, huynh mau xuống đây."

Chu Tĩnh Uyển lập tức nhận lời: "Đúng vậy, Tam ca ca, mau xuống đây, lắc tiếp, cánh tay sẽ đau nhức mất."

Nghe thấy tiếng kêu của hai người, Nhan Văn Đào quả nhiên dừng lại, ôm cây nhanh chóng leo xuống.

"Tam ca."

Đạo Hoa vừa định đưa khăn trong tay cho Nhan Văn Đào lau mồ hôi thì phát hiện có người đã cướp trước nàng.

"Tam ca ca, huynh mau lau mồ hôi, xem huynh mệt thế nào kìa." Chu Tĩnh Uyển không nói lời nào nhét khăn lụa trong tay vào trong tay Nhan Văn Đào.

"Không cần" Nhan Văn Đào cầm khăn tay không biết làm sao, hắn đâu thể dùng khăn tay của cô gái nhỏ, còn là của nhà khác, đáng tiếc, Chu Tĩnh Uyển không cho anh cơ hội từ chối.

"Thất thần làm gì, mau lau mồ hôi đi! Nhìn mồ hôi đầy đầu của huynh kìa, nhỏ vào cổ, thoải mái lắm à?" Chu Tĩnh Uyển liên tục thúc giục.

Đạo Hoa đứng ở một bên, nhìn hai người, thấy hai mắt Chu Tĩnh Uyển trong trẻo, không có chút dị sắc nào, lập tức nở nụ cười.

Nàng đang suy nghĩ gì?

Người ta Tĩnh Uyển vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play