2.
Ngày thành hôn càng ngày càng gần, trong kinh thành mới đây có ít lời đồn.
Là chuyện kể về Cố Diễm cùng hoa khôi nương tử Bích Vân
Đơn giản là kể về tình cảm của hai người sâu nặng bao nhiêu, Cố Diễm cứu nàng từ trong tay Man tộc, cũng hào phóng bỏ nghìn vàng để chuộc thân cho nàng, sau đó Bích Vân thề sống thề chết đi theo, bọn họ ở nơi sa mạc đầy cát vàng cùng nhau định tình.
Cũng có nhiều người đem câu chuyện của hai người dựng thành kịch.
Lại có một số quý nữ (4) không hòa thuận với ta đem chuyện này ra trêu chọc ta những khi tụ hội.
Trên sân khấu diễn viên ca khúc du dương réo rắt thảm thiết triền miên, ở dưới đài mọi người xem ta thật náo nhiệt.
“Thôi tiểu thư có vui không?”
Thủ đoạn của Uy Bắc Hầu phủ thật đúng là nhiều, biết những tin đồn này thế nào cũng có ngày đến tai ta.
Lời đồn đãi lan truyền mỗi người một kiểu, ta không thể nào tra được từ đâu, mà có tra được thì cũng không nề hà.
Ta mỉm cười, bình tĩnh nói, “Dĩ nhiên là ta thích”
Không lâu sau đã đến ngày xuất giá (5), tiếc là ngay đêm trước ta bị nhiễm phong hàn, cả người đều ốm đau bệnh tật.
Trong ngày thành thân đó, đã uống không ít thuốc mới có đỡ mệt một chút.
Ta cùng Cố Diễm vào phòng tân hôn giữa một đám người vây quanh, cách một tầng khăn voan, ta chỉ có thể mờ ảo nhìn thấy dáng người cao lớn, hơi khom lưng, cách ta gần một chút.
“Huyện chủ, Cố Diễm phải vén khăn che mặt”
Cùng với giọng nam trầm thấp vang lên, giữa chúng ta lúc đó không còn khăn che mặt nữa.
Cố Diễm mày kiếm mắt sáng, có thể là do nhuộm phong sương hàng năm ở vùng biên cương, so với những quý công tử trong kinh phú quý có thân thể cường tráng hơn nhiều.
Khi hắn nhìn về phía ta cũng có chút thất thần.
Ban đêm khi tiệc cưới kết thúc, khách khứa đều đi rồi, chúng ta hai người thay đổi quần áo ngủ, ngồi ngay ngắn ở hai bên giường.
Thoạt nhìn hắn không được thoải mái lắm, ta chủ động nói, “Thiếp thân cảm thấy thân mình không được khỏe, mời quân hầu đi nghỉ ở chỗ khác đi!”
Không giữ được trái tim thì giữ người cũng vô ích (6), không bằng lấy lui làm tiến, từ từ theo kế hoạch.
Cố Diễm rõ ràng thở dài một hơi nhẹ nhõm, luôn miệng khuyên ta nghỉ ngơi thật tốt, đứng dậy đi ra ngủ ở trên giường ở gian phòng ngủ bên ngoài.
Ta có chút ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, đến khi ta tỉnh lại thì hắn đã lên triều.
Trong lúc rửa mặt chải đầu, nha hoàn bên người Thiến Nhi của ta nói sát bên tai ta: “Hai vị di nương đến thỉnh an ngài.”
Ta không nhanh không chậm lựa chọn giữa trâm hoa và trâm cài cả nửa ngày trời. (7)
Cuối cùng lựa chọn một chiếc bộ diêu (8) có tua rua.
Đợi đến khi ta đến chính sảnh, Anh Nương cùng với Bích Vân, một người ngồi bên trái một người ngồi bên phải, thấy ta đến đây đều đứng dậy hành lễ.
Ta tặng cho các nàng mỗi người một cái vòng tay bằng vàng.
Hai người theo thứ tự tiến lên kính trà cho ta, trong lúc cúi đầu uống trà, ta thầm quan sát.
Thần sắc của Anh Nương khá thản nhiên, đối với ta không thân thiện lắm.
Mà Bích Vân thì sau khi tạ ơn ta vì chiếc vòng tay, quỳ thụp xuống một cái
“Lúc trước nhận được ưu ái của Hầu gia, trong phủ từ thấp đến cao đều giao cho thiếp thân chuẩn bị. Hiện giờ phu nhân đã tới đây rồi, thiếp thân không dám tự mình cầm quyền, nên xin đem giao lại cho ngài chìa khóa cùng đối bài” (9)
Ta nhẹ nhàng buông chén trà xuống, nhìn thẳng về phía nàng.
“Ta vẫn đang bị ốm, vẫn là phiền ngươi giúp ta đảm nhận trách nhiệm”
Ta yêu cầu xem sổ sách, sau khi xem xét toàn bộ sản nghiệp của Uy Bắc Hầu, phát hiện ra có một vài khoản không dễ phát hiện trong sổ.
Hỏi thăm mới biết, hàng năm Cố Diễm chinh chiến bên ngoài, mặc kệ những sự việc bình thường, các hạng mục trong nhà lỗ hay lãi cùng đều không quan tâm.
Bích Vân làm việc đều không kiêng nể, chiếm đoạt không ít tiền tài làm của riêng, nàng biết sớm muộn gì cũng có một ngày chủ mẫu vào cửa tiếp nhận cục diện rối rắm này.
Hiện giờ đã sắp tới cuối năm, tiền thu vào bị mất mát (nói dễ nghe là bị lỗ), hầu phủ đối nội vẫn phải duy trì, đối ngoại lại có nhiều người tới, chỗ nào cũng cần phải bỏ tiền chi tiêu.
Nếu có chuyện gì không bình thường, nghĩ ta làm nàng dâu mới mặt mỏng không dám lộ ra ngoài, sẽ phải dùng đồ cưới của mình để bù vào.
Lời đồn đãi lúc trước không phải là khiêu khích, mà là vì tạo áp lực cho ta.
Một chính thất mà không được sủng ái, sẽ vì đứng vững gót chân mà nóng lòng cầm quyền.
___
(4) Quý nữ: con gái nhà quyền quý
(5) Ngày xuất giá: Ngày gả cho người khác, ra khỏi nhà đến nhà chồng.
(6) 人不在留住心也没用: không có người thì giữ tim lại cũng vô ích, nhưng tui thấy chỗ này thì câu tui dịch ra sẽ có lớp nghĩa phù hợp hơn, ý là Cố Diễm không yêu nữ chính thì người có ở lại (với tâm trạng không thoải mái) thì có nghĩa gì đâu.
(7) Ý là lựa chọn rất lâu
(8) Bộ diêu: là một loại trâm cài có rua bằng cườm động đậy khi đầu di chuyển
(9) Đối bài: Chắc là lệnh bài chủ nhân trong phủ.