"Nghê Thắng biết nhiều chuyện nội tình của ông đến như vậy, và những việc kinh doanh mờ ám kia của ông, anh ta cũng đều rõ cả. Một người như thế, một khi đã thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, thì sẽ từ một tay chân vô cùng đắc lực, biến thành một yếu tố cực kỳ khó lường, thành một quả bom hẹn giờ rồi." Hạ Ninh không hề tỏ ra ngạc nhiên khi Chu Ngọc Long nói như vậy: "Nếu như một khi anh ta trở mặt với ông, rồi đem hết tất cả những chuyện mà anh ta đang nắm giữ trong tay phơi bày ra ngoài thì chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho ông hay sao? Làm sao ông dám đảm bảo được rằng anh ta sẽ chịu giữ bí mật giúp cho ông chứ?"
"Thứ nhất, tôi không dám đảm bảo cậu ta sẽ chịu giữ bí mật giúp cho tôi. Bởi vì Nghê Thắng và tôi vốn dĩ cũng chỉ là một mối quan hệ thuê mướn, qua lại với nhau về mặt tiền bạc mà thôi. Tình nghĩa thì cũng chẳng có gì sâu nặng cả. Cho nên cái việc bảo cậu ta phải vô điều kiện giữ bí mật giúp cho tôi thì tôi cũng không hề trông mong gì đâu." Chu Ngọc Long trả lời vô cùng bình tĩnh và lý trí, cảm xúc cũng rất ổn định, và không hề có lấy một chút gợn sóng nào: "Thế nhưng cậu ta không giữ bí mật giúp cho tôi, thì cũng phải giữ bí mật cho chính bản thân mình chứ, đúng không? Những việc kinh doanh mờ ám kia của tôi, cậu ta cũng chính là người đã từng đóng một vai trò chủ chốt trong đó. Nếu như cậu ta phanh phui những chuyện này ra thì bản thân cậu ta có được chút lợi lộc gì hay không? Hai chúng tôi, nói trắng ra thì chính là những con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. Dù cho cậu ta có muốn rửa tay không làm nữa thì điều đó cũng không có nghĩa là cậu ta có thể rửa sạch được hết những việc mình đã từng làm trong quá khứ, rồi phủi sạch mọi liên quan được. Cậu ta đã muốn rửa tay không làm nữa, muốn cùng với bạn gái của mình sống những ngày tháng thật yên ổn, thì dĩ nhiên cậu ta cũng sẽ không muốn mình phải vào tù ngồi đâu. Bởi vì nếu như cậu ta mà vào tù, thì người bạn gái mà lúc đó cậu ta còn chưa dỗ dành cho quay lại được kia, lại càng không thể nào chịu đợi cậu ta được rồi. Điều này hoàn toàn chẳng có chút lợi lộc gì cho cậu ta cả. Cho nên trong lòng tôi vẫn luôn rất chắc chắn một điều rằng, dù cho cậu ta có không hề cân nhắc đến cái việc mấy năm nay tôi đã đối xử với cậu ta có đủ tốt hay không đi chăng nữa, mà dù chỉ là cân nhắc cho chính bản thân mình thôi, thì cậu ta cũng sẽ không bao giờ nói ra những chuyện đó đâu."
"Chẳng phải người ta vẫn thường có câu nói kia hay sao." Thang Lực thấy Chu Ngọc Long không hề tỏ ra lay động và còn có thể bác bỏ lại được những nghi vấn của Hạ Ninh, thì liền không vội không vàng mở lời nói với ông ta: "Trên đời này, người có thể giữ được bí mật tốt nhất thì chỉ có người chết mà thôi."
"Không, không, không! Anh đừng có nói như vậy chứ!" Chu Ngọc Long vừa mới nghe thấy lời này thì lập tức xua tay lia lịa: "Cho dù các người có cố tình dụ dỗ tôi như vậy thì cũng vô ích mà thôi. Con người của tôi cũng có những nguyên tắc của riêng mình. Tôi xin thừa nhận rằng một phần việc kinh doanh mà tôi đang làm là hoàn toàn vi phạm pháp luật và cũng chẳng hề trong sạch gì. Thế nhưng trên nguyên tắc của tôi, thì tay của tôi tuyệt đối không hề dính máu người. Chuyện này thì không có gì phải nghi ngờ cả. Nói một câu mà có lẽ các người sẽ không tán thành cho lắm. Những cô gái đang ở chỗ của tôi, gần như không có mấy người là do tôi đã dùng vũ lực để đe dọa và giữ lại đâu. Bởi vì cái cách đó căn bản không phải là kế lâu dài. Hơn nữa cũng rất dễ rước thêm phiền phức vào người. Tôi thường thì cũng chỉ dùng lợi ích để dụ dỗ bọn họ thôi, chứ tuyệt đối không hề ép buộc. Cho nên chỉ khi nào bọn họ đã chấp nhận, đã bằng lòng, đã đồng ý rồi, thì tôi mới cho người sắp xếp để lăng xê cho họ, rồi bắt đầu cho họ nhận khách, nếu không thì thôi. Đây cũng chính là lý do tại sao trước đây tôi luôn tỏ ra khá là coi trọng Nghê Thắng. Bởi vì cậu ta rất ít khi nào lại tìm đến cho tôi những cô gái có tư tưởng vừa truyền thống, cử chỉ lại vừa bảo thủ, mà lại còn đặc biệt nhát gan nữa. Mà những người cậu ta tìm đến thì đều là cái loại muốn kiếm thật nhiều tiền để mà ăn uống, mua sắm hàng hiệu, hoặc là bản thân bọn họ vốn chẳng hề quan tâm gì cả, chỉ là gia đình lại đang rất cần bọn họ phải kiếm thật nhiều tiền để trợ cấp thêm mà thôi. Tại sao tôi lại nói rằng tôi không thể nào tự mình, hoặc là thuê người đi hại Nghê Thắng, vì đó chính là một vụ làm ăn thua lỗ. Bây giờ thì tôi đây chẳng phải là một ví dụ rất tốt đó hay sao! Đi thuyền vạn dặm thì cũng không thể nào đảm bảo được rằng lúc nào đó đột nhiên lại không bị lật ở trong mương cống. Tôi cũng không phải là chưa từng cân nhắc đến cái khả năng này. Giống như tôi bây giờ đây, đã bị các người điều tra ra rồi, đáng bị phán như thế nào thì cứ việc phán như thế đó. Tôi có thái độ nhận tội tốt, trên tay lại không hề có thương tích, cũng chẳng hề có người chết, thì hình phạt tôi có thể nhận là gì vậy?"
Nói xong, ông ta như thể đang muốn tương tác với Thang Lực và Hạ Ninh vậy, chờ đợi một trong hai người bọn họ có thể chủ động trả lời câu hỏi của mình. Thế nhưng sau khi đợi một lát vẫn thấy hai người này hoàn toàn không hề có ý định sẽ phối hợp với mình, ông ta liền tự mình nói tiếp: "Trước đây tôi cũng đã cố tình tra cứu rồi. Tôi đây cùng lắm cũng chỉ xem như là đã cung cấp địa điểm, rồi được hưởng lợi từ việc ăn chia, xem như là đã tổ chức chứa chấp. Thế nhưng tôi nào có ép buộc hay là cưỡng bức ai đâu chứ. Những cô gái ở trong đó tôi cũng đã cho người kiểm soát rất nghiêm ngặt. Một người vị thành niên cũng không được phép có mặt. Tuyệt đối tất cả đều phải trên 18 tuổi cả. Cho nên nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là cũng chỉ từ năm năm trở lên, và cùng lắm là dưới mười năm thôi, có đúng không? Nếu như tôi ở trong tù mà có biểu hiện tốt thì còn có thể xin được giảm án. Chẳng bao nhiêu năm là tôi đã có thể mãn hạn tù rồi. Thu nhập kinh tế chủ yếu từ việc kinh doanh của tôi phần lớn đều là dòng tiền hợp pháp. Cho nên cho dù có bị tịch thu hết phần thu nhập bất hợp pháp của tôi, rồi phải nộp tiền phạt đi chăng nữa, thì gia sản của tôi vẫn còn đó. Đến lúc ra tù, tôi vẫn có vốn như thường, vẫn có thể tiếp tục kinh doanh nhỏ lẻ để sống qua ngày. Vậy thì tại sao tôi lại không làm chứ? Chứ nếu như đã dính vào án mạng người, nếu không phải là tử hình, thì cũng là tù chung thân, mà nếu đã là tù chung thân thì cho dù tôi có biểu hiện tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng là chuyện của hơn hai mươi năm nữa. Năm nay tôi cũng đã bốn mươi tuổi rồi. Qua thêm hơn hai mươi năm nữa, nếu tôi còn có thể ra ngoài được, thì cũng đã thành một ông già hom hem rồi. Vậy thì chẳng phải cuộc đời này của tôi đã hết sạch hy vọng rồi sao? Các người nói thử xem, đây có phải là một vụ làm ăn thua lỗ hay không chứ? Tôi căn bản sẽ không bao giờ làm như vậy đâu."
Những lời này của ông ta quả thực đã khiến cho Hạ Ninh có chút gì đó kinh ngạc. Bởi vì những phân tích này của Chu Ngọc Long vô cùng lý trí. Đồng thời, vừa nhìn một cái là đã biết ngay đây là người thật sự đã từng tìm hiểu rất kỹ về những phương diện này rồi, và mọi khả năng cũng đều đã được tính đến cả.
"Nếu như ông cũng đã từng cân nhắc đến cả cái việc làm những chuyện này rồi sẽ có ngày bị 'lật thuyền trong mương cống', rồi còn tính toán cả đến thời hạn tù các loại nữa, vậy thì tại sao ông lại còn muốn mạo hiểm để mà thử thách pháp luật làm gì cơ chứ?" Hạ Ninh đã từng gặp những kẻ phạm tội hồ đồ đến mức không hề hiểu rõ được tính nghiêm trọng trong hành vi của chính mình, hoặc là chỉ mang một thứ tâm lý may mắn, tự cho rằng mọi việc mình làm đều đã kín kẽ lắm rồi, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra bất kỳ sai sót nào cả. Còn như một người như Chu Ngọc Long đây, đến cả việc hình phạt sau khi đã bị sa lưới, và cả đường lui cho chính mình cũng đều đã nghĩ kỹ càng đến thế, thì thật sự đúng là người đầu tiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT