Sau đó, Hạ Ninh và Thang Lực lại bắt đầu phải bôn ba khắp mọi nơi để cố gắng chứng minh xem liệu Chu Ngọc Long có thật sự tồn tại bất kỳ mối liên hệ nào với cái chết của Nghê Thắng hay không. Họ đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi, tìm đủ mọi cách để mà điều tra và xác minh. Thế nhưng vì những người mà Nghê Thắng thường ngày hay qua lại thực sự là quá ít ỏi. Mà trong số đó lại có đến hơn một nửa là những thành viên trong băng nhóm có liên quan đến Chu Ngọc Long, giờ đây cũng đã sớm cùng với Chu Ngọc Long, thậm chí là còn trước cả Chu Ngọc Long, đều bị bắt cả rồi. Cho nên những thông tin có thể thu thập được từ những người khác, mà lại có giá trị, thì quả thực hiếm hoi như là lông phượng sừng lân vậy. Điều này cũng đã khiến cho họ cảm thấy có chút gì đó lo lắng. Bởi vì cái cảm giác như là vụ án vốn dĩ đang tiến triển khá là thuận lợi, đến bây giờ thì lại đột nhiên bị mắc kẹt ở một chỗ, thật sự rất khiến cho người ta phải nản lòng.
Sau khi đã bàn bạc kỹ lưỡng, hai người họ quyết định sẽ quay lại hiện trường vụ án để xem xét thêm một lần nữa, bao gồm cả bản thân hiện trường lẫn môi trường xung quanh, để xem thử sau khi đã kết hợp được những thu hoạch điều tra sau này có thể tìm ra được một vài chi tiết nào đó lúc đầu đã vô tình bỏ qua hay không.
Hai người lại một lần nữa tìm đến cái tòa nhà nhỏ cũ nát này, rồi đi qua cái hành lang chật hẹp, lên trên lầu, đến trước cửa của căn hộ nhỏ mà Nghê Thắng đã từng thuê trước khi chết. Niêm phong ở trên cửa vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là trong khoảng thời gian này không hề có một ai đã từng đến đây cả. Còn như bầu không khí ở trong tòa nhà thì vẫn cứ như cũ, vừa có chút gì đó vẩn đục, lại vừa yên tĩnh đến lạ thường. Xem ra kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán cũng đã qua đi lâu như vậy rồi mà số lượng người thuê ở đây dường như cũng không hề tăng lên được bao nhiêu.
Thang Lực mở cửa, rồi cùng với Hạ Ninh đi bao giày vào bên trong căn phòng. Không khí có chút gì đó không được trong lành cho lắm. Thế nhưng nhìn chung thì vẫn tốt hơn nhiều so với những gì mà Hạ Ninh đã dự kiến. Có lẽ là vì đây là một ngôi nhà cũ, cho nên tình trạng cửa chính và cửa sổ bị lọt gió cũng khá là rõ ràng. Do đó ít nhiều gì thì cũng đã có tác dụng giúp lưu thông không khí được một chút.
Hiện trường vẫn giữ nguyên cái bộ dạng như ngày đầu tiên bọn họ đến để xem xét tình hình. Và trên chiếc giường đôi ở trong phòng ngủ chính, những vết máu lớn cũng đã khô lại hoàn toàn, thoạt nhìn cứ như là một mảng màu đen kịt vậy. Đến gần thì vẫn có thể ngửi thấy được cái mùi tanh bốc lên từng cơn. Còn như sợi dây nguồn vốn dĩ vẫn còn treo lủng lẳng ở bên cạnh bàn máy tính thì cuối cùng cũng đã không còn ở đó nữa, mà lại rơi tuột xuống dưới đất rồi. Lần trước khi đến đây, Hạ Ninh còn đã từng thầm nghĩ rằng tại sao kẻ trộm đột nhập vào nhà lấy đi cái máy tính mà lại không tiện tay mang luôn cả sợi dây nguồn đi. Thế nhưng bây giờ, khi quay lại đây một lần nữa, thì cái nghi ngờ đó cũng đã không còn nữa rồi. Bởi vì hiện tại, bọn họ cũng đã biết được một cách chắc chắn rằng chiếc máy tính xách tay là do con khỉ của Hà Chí Văn đã ôm đi. Là một con khỉ đã được huấn luyện chuyên để đi trộm đồ, có lẽ nó cũng biết được rằng cái thứ đồ có hình dạng như là một chiếc máy tính xách tay thì khá là có giá trị, và cũng là thứ mà chủ nhân của nó đang muốn có. Thế nhưng nó lại không thể nào thông minh đến cái mức có thể biết được rằng phải mang theo cả sợi dây nguồn được. Cho nên ước chừng là nó đã giật mạnh cái máy tính ra khỏi sợi dây nguồn, rồi cứ thế mà ôm đi thôi.
Hai cánh cửa của chiếc tủ quần áo hai cánh ở trong phòng vẫn còn đang mở toang ra. Quần áo ở bên trong thì bị lục lọi, rồi vương vãi khắp cả sàn nhà, nhăn nhúm đến mức không còn ra hình dạng gì nữa cả. Hạ Ninh đeo găng tay vào, rồi cẩn thận ngồi xổm xuống trước cái đống đồ đó, dùng ngón tay của mình móc lấy từng chiếc quần áo một, rồi nhấc lên để xem xét cho kỹ. Những bộ quần áo đó có cái thì mỏng, có cái thì lại dày, nhưng tất cả đều là kiểu của nam giới, không hề có lấy một chiếc nào là của nữ cả. Ngay cả cái đống tất đang lộn xộn chất thành một đống ở một góc tủ cũng vậy.
Hạ Ninh quay đầu lại nhìn về phía chiếc giường đôi đã bị nhuốm máu quá nửa kia. Chiếc chăn ở trên giường vẫn còn đang cuộn lại thành một cục, rồi bị vứt một cách tùy tiện ở đó. Còn như chăn ga gối đệm ở trên giường thì tất cả đều là kích cỡ đôi, và trên giường cũng có đến hai chiếc gối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play