"Cậu con út chẳng ra hồn", đã bị gắn cho cái mác này thì cho dù ông cụ không nói thẳng người đó có phải họ Hà hay không thì mọi dấu hiệu cũng đều chỉ về phía Hà Chí Văn rồi.
Có điều, Hà Chí Văn nuôi khỉ mà hàng xóm xung quanh còn không ai hay biết, tại sao ông cụ bán quán ăn sáng này lại có thể đoán ngay ra người đó chính là Hà Chí Văn chỉ trong nháy mắt nhỉ?
"Ông ơi, sao ông thính tai thính mắt thế, chuyện gì cũng biết vậy ạ!" Hạ Ninh vừa thấy tò mò, nhưng đồng thời cũng không dám tỏ ra quá sốt sắng, nên đành khen ông cụ một câu, sau đó liền tiện thể dò hỏi thêm. "Cháu còn chưa tả người đó trông ra sao, mới chỉ nói vị trí loanh quanh đây thôi mà ông đã đoán được là ai rồi ạ?"
"Chà, cái khu này ấy à, cũng chỉ độ hai ba năm gần đây mới bắt đầu có vài gương mặt mới thôi, chứ hồi trước toàn là công nhân viên chức trong nhà máy, rồi gia đình họ cả. Xa thì tôi không dám nói chắc, chứ riêng mấy tòa nhà quanh đây, ngày xưa đừng nói nhà ai có thêm người nào, cho dù nhà có nuôi thêm con mèo, tôi cũng nắm rõ trong lòng bàn tay ấy chứ. Huống hồ gì cô cậu lại nhắc tới chuyện liên quan đến khỉ, thì ngoài cậu con út nhà lão Hà ra thì còn có thể là ai vào đây được nữa!" Dường như trên đời này chẳng có ai lại không thích nghe lời khen ngợi, ông cụ được Hạ Ninh khen như vậy thì tâm trạng cũng trở nên phấn chấn hẳn lên, và cũng càng có hứng nói chuyện hơn.
"Nhà họ Hà này có mối liên hệ sâu xa gì với khỉ sao ạ?" Thang Lực nghe ra được ẩn ý trong lời nói của ông cụ.
"Cái này thì cậu hỏi đúng người rồi đấy. Chuyện này bọn trẻ bây giờ chắc chẳng đứa nào biết đâu, chỉ có hạng người già như tôi, lại khá thân quen với lão Hà, cha của tiểu Hà bây giờ, thì mới tường tận được." Ông cụ gật đầu: "Ông nội của tiểu Hà hồi trẻ vốn không phải người ở đây, nhà cậu ta thực ra sống bằng nghề bán nghệ rong ruổi khắp nơi, đi từ Nam chí Bắc, chỗ nào kiếm sống được thì dừng chân ở đó. Nghe nói tổ tiên còn làm đủ thứ nghề, đến đời cụ của tiểu Hà thì bắt đầu chuyên về nghề xiếc khỉ. Chắc là hồi đó người không đông như bây giờ, khỉ cũng không hiếm như bây giờ, hơn nữa cái trò xiếc ấy xem ra cũng dễ hơn mấy trò như đập đá trên ngực nhỉ, cái này là tôi đoán mò thôi nhé. Chẳng phải người ta nói ngày xưa diễn trò đập đá trên ngực, rồi thương đâm vào cổ họng, đều là để bán thuốc trị trật đả sao? Ai mà biết có phải nhà lão Hà này không có bài thuốc gia truyền, chỉ muốn kiếm chút tiền thưởng, nên chỉ còn lại mỗi cái nghề xiếc khỉ hay không. Cái nghề này truyền đến đời ông nội của tiểu Hà thì lại đúng vào thời kỳ giải phóng, sau đó lại có thêm mười năm loạn lạc kia, thời đó chó mèo còn chẳng cho nuôi, nên làm gì có ai dám nuôi khỉ chứ? Đấy chẳng phải là chờ bị đấu tố hay sao! Thế nên sau này ông nội của tiểu Hà đành ngoan ngoãn về quê làm ruộng sống qua ngày, và từ đó cũng không nhắc gì đến chuyện nuôi khỉ nữa. Mãi cho đến lúc tiểu Hà còn nhỏ, khi ấy cha cậu ta đã vào làm trong nhà máy rồi, mẹ cậu ta cũng thế, cả hai vợ chồng đều là công nhân viên chức thì lấy đâu ra sức mà trông con. Anh chị của tiểu Hà đều lớn cả rồi, tự chăm sóc được bản thân, nên ở cùng cha mẹ, chỉ có mình tiểu Hà là út ít, thế là mới tí tuổi đầu đã bị gửi về quê cho ông nội."
"Khi đó ông nội cậu ta lại quay lại với nghề xiếc khỉ ạ?" Hạ Ninh lờ mờ đoán ra được điều gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT