8.

Trong trung tâm thương mại của nhà họ Phó.

Tôi kể lại chuyện này với Niên Niên, cô nàng cười đến gập cả người:

"Ha ha ha ha ha ha!”

“Buồn cười c.h.ế.t mất, Phó Cảnh Xuyên thú vị thế à?

"Hơi tiếc khi nhường anh ta cho mày rồi, hay là đổi lại đi?"

"Được."

"Á, thôi, tao đùa thôi, tao sai rồi."

"Nói xem, Phó Hoài Xuyên có được không?"

"Ừm, nhìn thì có vẻ  khô khan cứng nhắc, nhưng thực tế thì anh ta..."

Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích, đồng thanh nói.

"Cô nàng ha’o să’c, lại hạnh phúc rồi."

"Lần này tới đây không uổng."

Nhưng ngay sau đó, có người phá vỡ bầu không khí vui vẻ của chúng tôi.

Tôi quay lại nhìn, phát hiện đó là anh chàng già dặn trưởng thành mà tôi đã gặp ở quán bar đêm qua.

Anh ta mỉm cười dịu dàng với tôi, bước tới, rồi lại dừng lại vừa vặn ở khoảng cách một mét.

"Trùng hợp thế, các cô cũng thích đồ ngọt ở cửa hàng này nhỉ."

Tôi liếc nhìn chiếc bánh nhỏ trên bàn, vừa rồi mải nói chuyện với Niên Niên về hai anh em nhà nọ.

Tôi quên luôn cả ăn.

Tôi cầm thìa xúc một miếng bánh, trước tiên đút cho con bạn một miếng, sau đó mới tự ăn một miếng.

Ngọt quá, không hợp với người đang muốn kiêng đường như tôi.

Thấy tôi không nói gì với anh ta, anh chàng trưởng thành cười một cách lịch sự: "Vậy tôi sẽ không làm phiền hai cô nữa.

"Hoan nghênh hai cô lần sau ghé qua tìm tôi, muốn phục vụ thế nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi."

Khi anh ta nhét danh thiếp vào tay tôi, đầu ngón tay còn nhẹ nhàng lướt qua da tôi.

Sau khi người đó rời đi, tôi lập tức quay sang hỏi Niên Niên, chỉ vào mình.

"Anh ta vừa mới tán tỉnh tao à?" 

"Đúng, khỏi nghi ngờ, anh ta đang tán tỉnh mày đấy."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play