7.
Tôi bị Phó Cảnh Xuyên vác về nhà.
Anh tức giận đến run hết cả tay, nghiêm túc ấn tay lên vai tôi, ngữ khí chân thành:
"Hoàn Hoàn, anh biết em rất đói, nhưng đừng đói bụng ăn quàng.”
"Nếu em có nhu cầu, có thể tìm anh.”
"Em làm như vậy, anh rất khó xử, em cướp người phụ nữ của anh hai, nếu mẹ biết, bà ấy cũng khó xử lắm đấy.”
"Dù sao, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt cả."
"Không phải, anh bị làm sao thế?" Tôi thấy Phó Cảnh Xuyên càng nói càng vô lý.
Không nhịn được mắng một câu.
Anh lại dám nghi ngờ xu hướng tì/nh d/ụ/c của tôi à.
Anh ta thỏa hiệp nói: "Hoàn Hoàn, nếu em thực sự muốn, thì anh có thể làm lớn, cô ấy làm nhỏ được không?
"Dù sao thì xã hội vẫn có nhiều định kiến về mối quan hệ của các em, anh có thể làm bình phong cho em."
Được rồi, được rồi.
Anh cứ nhất quyết nghi ngờ tôi, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý anh.
Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn anh với ánh mắt thách thức: "Được thôi, vậy cô ấy Chủ Nhật, Ba, Năm, Bảy, còn anh Hai, Bốn, Sáu."
Nói xong, tôi đá anh một cái, đứng dậy định về phòng ngủ bù.
Không ngờ, anh vội vã đuổi theo: "Không được, anh muốn Chủ Nhật, Ba, Năm, Bảy.”
"Nếu không thì em nghỉ ngày Chủ nhật, không cặp với ai hết."