5
Trong phòng tắm của biệt thự.
Tôi bị Phó Hoài Xuyên dùng cà vạt trói cổ tay, anh ta đang đứng sau lưng tôi, xoa tay giúp tôi.
Anh nói: "Hoàn Hoàn, em không ngoan.”
"Từ nay không được chạm vào gã nào khác, dù là để chọc giận anh.”
"Anh lo em mới đến không quen hoàn cảnh, vậy mà em lại nghi ngờ anh…”
"Còn dùng thẻ đen của anh để gọi trai b/ao, em định lên trời à?"
"Em cũng muốn lắm, nhưng anh có cho em cơ hội đâu." Miệng nhanh hơn não, tôi buột miệng nói ra.
Tôi chọn cách phản công trước: "Có phải bên ngoài anh có bé ba phải không?"
Không thì có cô vợ như hoa như ngọc ở nhà, sao anh chịu được cả tháng mà không đụng vào?
Vừa dứt lời, Phó Hoài Xuyên đánh tôi một cái, mặt tôi vốn đã đỏ lại càng đỏ thêm.
"Phó Hoài Xuyên, anh định làm gì?" Tôi diễn sâu, cố ý làm ra vẻ sợ hãi.
"Em đoán xem." Anh ghé sát vào tai tôi, "À phải, chị dâu, em gọi nhầm người rồi, anh trai anh đang ở chỗ bạn thân của em kìa."
6
Chiều hôm sau.
Tôi kéo cái eo đau mỏi đến chỗ Khương Niên Niên.
Tôi lao lên sofa, định bóp cổ cô nàng: "Con bé ch/ế/t tiệt.”
"Sao lại đổi Phó Cảnh Xuyên cho tao hả?!
"Tối qua bà đây suýt ch/ế/t, mày suýt mất tao rồi đó."
"Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi, nếu bóp ch/ế/t tao rồi, mày sẽ mất chị em thân thiết, sẽ làm cô hồn dã quỷ ở thế giới này đấy."
Khương Niên Niên kéo tay tôi xuống, khóa lại bên eo, không để tôi gây án nữa.
Tôi "hừ" một tiếng, quyết định cho cô nàng một cơ hội thú nhận: "Nói đi, chuyện là thế nào?"
"Chẳng phải trước đây đọc truyện mày cứ kêu là nam chính không thể duy trì cả đêm à?
"Dù sao hai người đó cũng có khuôn mặt giống nhau, tao đổi luôn Phó Cảnh Xuyên cho mày.”
"Kể xem nào, đêm qua hai người chiến đấu thế nào? Có thật là cả đêm không?"
"Ừm." Tôi hồi tưởng lại tình hình đêm qua.
Thật sự là hối hận không chịu được!
Không thể không nói, trẻ tuổi đúng là tốt.
Khi tôi giơ tay xin đầu hàng, Phó Cảnh Xuyên vẫn không chịu buông tha, anh nói: "Vợ à, anh còn chưa chứng minh được mà.”
"Thiết một chút cũng không được.”
"Trừ khi em đồng ý sau này bù lại gấp ba lần thời gian đang còn nợ anh."
Chu Bái Bì còn thua anh luôn đó!
Cuối cùng để giữ mạng sống, tôi đành đồng ý với yêu cầu của anh.
"Mười lần." Tôi nhanh chóng nói ra.
"Gì cơ? Con bé ch/ế/t tiệt này, mày sướng thế còn gì." Khương Niên Niên trêu chọc tôi.
Tôi bị nói đến xấu hổ, liền nhào tới định bịt miệng cô nàng.
Nào ngờ cả người tôi ngã vào lòng cô nàng, thêm vào việc nó cao hơn tôi đến mười mấy centimet.
Lúc này, tôi như đang nép vào lòng bạn mình, chưa kể còn vô tình chạm môi vào má nó.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng nói đầy hoảng loạn của Phó Cảnh Xuyên và Phó Hoài Xuyên vang lên cùng lúc.