Sau khi ăn xong về đến nhà, đồ đạc trong sân đều đã trống rỗng, những món đồ lớn đã được chuyển vào phòng, có một số đồ đạc nhỏ Vương Phương không biết để đâu nên chất thành đống trong phòng khách ở tầng một.
Đó không phải là điều đầu tiên Trình Mạn chú ý sau khi bước vào, cô nhìn thấy trên tủ ngăn kéo có ba bốn chai nước khoáng và năm sáu chai nước ngọt, hoa quả cơ bản cũng còn nguyên vẹn, cô lớn tiếng hỏi: “Anh không chia mấy cái này cho bọn lão Tạ sao?”
Lục Bình Châu đáp: “Có vài người không uống nên không lấy.”
“Được.” Trình Mạn vừa nói vừa lật túi ra coi, thấy bên trong không còn điếu thuốc nào, cô hỏi: “Thuốc lá cũng chia hết rồi à?”
“Chia hết rồi.”
“Coca có giá một tệ một chai lận đó, nếu sớm biết họ không uống, em đã mua thêm hai bao thuốc lá rồi.”
Coca trở lại với thị trường trong nước không lâu, Lâm Giang chỉ mới mở bán nó trong hai năm nay thôi, Lục Bình Châu cũng không phải người thích uống đồ uống, không rõ giá cả của nó, anh vừa nghe vậy thì cau mày hỏi: “Thức uống gì mà đắt thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play