Diệp Kiều vốn định từ chối nhưng cô bé chỉ mới mười mấy tuổi, nào từ chối được Trình Mạn chứ, thế là đành bất đắc dĩ nhận đồ, ngượng ngùng nói: “Em cũng không giúp đỡ được gì, còn lấy nhiều đồ như thế về nhà, nếu mẹ em biết thì chắc chắn sẽ càm ràm em đấy.”
“Không sao đâu, em cứ nói với mẹ em là chị nhất quyết muốn đưa cho em, chúng ta là hàng xóm, sau này còn phải qua lại rất nhiều năm, khách sáo quá thì sao mà được.” Trình Mạn cười nói: “Mẹ con chị tới tiệm cơm đây, em cũng về nhà sớm một chút đi, chờ khi nào nhà chị thu dọn xong thì sẽ tới thăm hỏi nhà em nhé?”
“Vâng ạ.” Diệp Kiều nói rồi đi ra đằng sau.
Vòng qua đầu xe tải, phía sau chính là sân nhà họ Diệp, mẹ Diệp đang ngồi trong sân nói chuyện phiếm với người khác, thấy cô bé xách đồ trong tay thì sửng sốt hỏi: “Con lấy từ đâu ra thế?”
“Chị Trình cho ạ.” Diệp Kiều nói.
Mẹ Diệp lại càng thắc mắc hơn: “Chị Trình là ai?”
“Là vợ của phó sư đoàn trưởng Lục phía trước ạ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT