Lục Bình Châu làm việc ở tiệm cơm quốc doanh một ngày, cũng ăn chực được hai bữa cơm.
Hôm nay thức ăn rất ngon, có canh xương heo và ruột già xào.
Xương heo là loại xương nguyên chất, bị cạo sạch đến mức không còn một chút thịt nào, ruột già thì có mùi vị rất nặng và khó xử lý.
Nhưng vào thời điểm hiện tại để có thể ăn được một bữa thức ăn mặn là một điều rất khó, hai thứ này giá rẻ, còn không cần vé để mua được, cho nên bình thường vừa mới bày ra bán đều sẽ bị cướp sạch, đi muộn thì sẽ không mua được.
Tiệm cơm quốc doanh bởi vì có tính chất đặc thù, đều có hợp tác với các tiệm rau và cửa hàng thịt, cho nên nếu cần những thứ này cũng không cần phải đi giành giật, cứ liệt kê danh sách để cho bọn họ chuẩn bị rồi đến lấy là được.
Bởi vậy khi làm việc ở trong tiệm cơm quốc doanh, không phải lúc nào cũng có thể thường xuyên ăn được thịt heo, nhưng chỉ cần không quá kén chọn, thì sẽ không thiếu đồ ăn.
Lục Bình Châu không kén ăn, anh ăn hai bữa cơm này rất vui vẻ, buổi tối càng nỗ lực làm việc.
Bận rộn cho đến bảy giờ, Trình Mạn mới nhớ tới quy định của quân đội, vội vàng nói với Lục Bình Châu đang giúp cô thu dọn bát đũa: “Sắp đến tám giờ rồi, anh rửa tay chuẩn bị về đi nhé, phần còn lại cứ để em.”
“Không sao đâu.” Lục Bình Châu bưng bát đũa lên: “Anh xin nghỉ rồi, ngày mai trở về trước sáu giờ là được.”
“Các anh có thể tùy tiện xin nghỉ sao?”
“Bình thường thì không được, nhưng cấp trên của anh cũng không khó khăn, lãnh đạo đã nói với anh, kêu anh nắm chặt thời gian, tranh thủ giải quyết chuyện lập gia đình trong năm nay, vì vậy anh được phép nghỉ.”
Lúc nói xong lời này, vẻ mặt của Lục Bình Châu cũng được cho là nghiêm túc, nhưng Trình Mạn luôn cảm thấy lời nói của anh nghe có vẻ không được nghiêm túc như vậy, cô cúi đầu không dám nhìn anh.
Cô không nhìn, Lục Bình Châu lại tới gần, thấp giọng hỏi: “Anh đã cam đoan với lãnh đạo rằng sẽ giải quyết xong việc lập gia đình trong vòng ba tháng, em cảm thấy thế nào?”
Gò má cô nóng bừng lên, trong lòng Trình Mạn có một chút bối rối.
Mặc dù cô rất hài lòng với anh và cũng đã suy nghĩ đến việc kết hôn, nhưng không ngờ anh lại đề cập đến nó nhanh như vậy.
Sau khi do dự, cô hỏi: “Em có thể suy nghĩ thêm một chút được không?”
Kết hôn là chuyện lớn của đời người, Lục Bình Châu chưa từng nghĩ rằng chỉ cần nói một lần là có thể thành công được, anh đã sớm chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Bởi vậy, sau khi nghe Trình Mạn trả lời, trong lòng anh cũng không cảm thấy thất vọng, thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì cô không từ chối suy nghĩ về chuyện này.
Anh mỉm cười nói: “Em muốn suy nghĩ bao lâu cũng được.”
Vừa nói ra khỏi miệng thì anh lại cảm thấy không thích hợp cho lắm, lỡ như cô thật sự muốn suy nghĩ đến ba hoặc năm năm, lúc đó anh có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc, vì thế ho nhẹ một tiếng nói: “Đương nhiên nếu như em có thể cho anh câu trả lời càng sớm thì càng tốt.”
Trình Mạn không trả lời, chỉ chất đĩa trên tay mình lên tay anh, nhịn cười nói: “Đi làm việc đi.”
Lục Bình Châu bưng bát đĩa lên, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Tuân lệnh!”
Lúc này mọi người làm việc và nghỉ ngơi rất sớm, chưa đến bảy giờ rưỡi, tiệm cơm quốc doanh đã vắng tanh, bọn họ bắt đầu kết thúc công việc, rửa chén quét rác lau bàn, bận rộn hơn năm mươi phút, một đám người ngồi trong đại sảnh trò chuyện cho đến đúng tám giờ thì mới tan làm.