“Cạch cạch cạch” Quan Kiến Quốc đang thái rau nghe thấy vậy, cảm khái nói: “Đồng chí Lục rất quan tâm đến Tiểu Trình.”

Vẻ mặt của Thím La vô cùng kiêu ngạo: “Còn không phải sao, bọn họ là do tôi tác hợp đấy!”

Bà ấy muốn kể lại cảnh tượng nhìn thấy lúc đi làm, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không nên nói ra.

Tuy rằng hai người bọn họ nắm tay nhau ngồi ở trong xe, nhưng cũng được coi là nơi công cộng, nếu như truyền đến tai của đội đeo băng đô đỏ biết, bọn họ sẽ thường xuyên đến tuần tra ở gần khu vực này, vừa nghĩ đến đã làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Sau khi giúp quét dọn vệ sinh xong, Lục Bình Châu trở thành nhân viên ngoài biên chế của tiệm cơm quốc doanh.

Tầm mười một giờ khách hàng lần lượt kéo đến, anh bưng thức ăn và dọn dẹp bát đũa, tay chân nhanh nhẹn hơn bất kỳ ai, đến mức còn có khách hàng cho rằng anh là nhân viên phục vụ mới tuyển của tiệm cơm quốc doanh.

Thấy anh mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, tò mò hỏi anh lấy bộ quần áo này ở đâu, các chi tiết trên bộ quần áo không giống như quân phục thường ngày, thậm chí còn có cả phù hiệu trên cổ áo và huy hiệu trên mũ.

Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, mọi người đang ăn cơm ở tiền sảnh đều nhìn sang.

Hiện nay việc mặc quân phục màu xanh lá cây được xem là trào lưu, nếu có thể, bọn họ cũng muốn mặc một bộ trên người.

Lục Bình Châu thường xuyên phát biểu trước mặt toàn bộ binh lính trong đoàn, cho nên bị nhiều ánh mắt sáng quắc như vậy nhìn đến, biểu tình của anh vẫn bình tĩnh như cũ, giọng điệu bình thản nói: “Quần áo này là do đơn vị phát.”

Có người bật thốt lên hỏi: “Đi làm ở tiệm cơm quốc doanh cũng được phát quân phục sao?”

Đúng lúc thím La đi đến cửa sổ đưa đồ ăn, nghe nói như thế thì buồn cười hỏi lại: “Ai nói với anh rằng bộ quần áo này là do tiệm cơm chúng tôi phát?”

“Cậu ta không phải là nhân viên phục vụ mới sao?” người đàn ông suy đoán: “Chẳng lẽ là của đơn vị mà cậu ta làm việc trước đây à?”

Thím La buồn cười, vén rèm bếp đi ra nói: “Anh có bị ngốc không? anh xem các đơn vị của chúng ta ai đi làm lại mặc quân phục làm gì? Cho dù có mặc quân phục cũ, ai lại đi mặc cả quần xanh áo xanh cơ chứ? Cậu ấy khác.”

“Vậy cậu ta là?”

“Đương nhiên là quân nhân rồi.”

“Vậy tại sao cậu ta lại làm việc ở tiệm cơm?”

Thím La nhìn Lục Bình Châu, rồi lại nhìn sang Trình Mạn đang đứng sau quầy, thản nhiên nói: “Cái này thì anh phải tự mình đi hỏi bọn họ rồi.”

Tuy thím La không hề nói gì, nhưng người ăn cơm trong đại sảnh đều không phải là người ngu ngốc, cũng có người khôn khéo, đã sớm nhìn ra mối quan hệ giữa Lục Bình Châu và Trình Mạn không hề bình thường.

Lúc này chú ý tới phương hướng thím La nhìn đến thì lập tức hiểu ra, kéo dài giọng nói: “Tôi hiểu rồi, cậu ta đang muốn biểu hiện trước mặt đối tượng của mình đây mà.”

Trong tiền sảnh tiếng ồn ào nổi lên khắp bốn phía, chỉ có một người hết nhìn đông tới nhìn tây hỏi: “Đối tượng nào? Ai là đối tượng của cậu ta?”

Trình Mạn đang đứng sau quầy nghe thấy vậy thì yên lặng ngồi xuống, chỉ để lại đỉnh đầu cho mọi người nhìn thấy.

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play