Quan Kiến Quốc vội vàng đứng dậy, bắt tay với Lục Bình Châu rồi nói: “Xin chào đồng chí Lục, cậu đã ăn sáng chưa?”

“Chào chú Quan.” Lục Bình Châu chào lại một tiếng: “Đã ăn rồi ạ.”

Quan Kiến Quốc hỏi: “Hôm nay cậu tới đây là có việc gì à?”

Thím La nói: “Bọn họ là một đôi tình nhân trẻ, ông đừng có hỏi nhiều như vậy mà.”

Quan Kiến Quốc ồ hai tiếng, ngồi trở lại bàn ăn rồi nói: “Vậy thì tôi tiếp tục ăn sáng đây.”

Sau khi trò chuyện xong, thím La cũng đi vào sau bếp, Trình Mạn bảo Lục Bình Châu tìm chỗ ngồi, sau đó tự mình cầm chổi lên hỏi Quan Kiến Quốc đã ăn sáng xong chưa.

Quan Kiến Quốc lập tức hiểu ý cô, bưng hộp đồ ăn lên nói: “Để tôi ra sau bếp ăn.”

Ông ấy vừa đi, Trình Mạn đã chuẩn bị quét dọn vệ sinh, nhưng chỉ mới động đậy được hai cái, thì Lục Bình Châu đã sải bước đi tới, cầm lấy cây chổi trong tay cô nói: “Để anh.”

“Việc này em làm quen rồi, không sao đâu.” Trình Mạn từ chối nói: “Đây là công việc của em mà.”

Trình Mạn đồng ý để cho Lục Bình Châu đến tiệm cơm quốc doanh là vì anh nói muốn gặp cô, chứ không phải muốn kéo anh đi làm lao động miễn phí, để anh làm việc giúp mình.

Lục Bình Châu lại hiểu lầm hỏi: “Đơn vị của các em quy định không thể để cho người khác đến giúp đỡ làm việc sao?”

“Cái này thì... không có.”

“Vậy thì được rồi,” Lục Bình Châu thấp giọng nói: “Hai chúng ta là đối tượng hẹn hò, em ở đây làm việc, lại để cho anh ngồi, như vậy cả người anh sẽ cảm thấy khó chịu.”

Trình Mạn mím môi cười: “Đâu có khoa trương như vậy.”

“Anh nói thật mà, rất khó chịu, em cứ để anh giúp đỡ đi.” Lục Bình Châu vừa dứt lời đã đổi giọng: “Các em phải quét hết cả lầu trên và lầu dưới sao?”

Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, Trình Mạn không từ chối nữa, thấp giọng nói: “Hôm nay ít khách, ở trên lầu chắc không có ai đâu, anh không cần lo, quét sạch phía dưới là được.”

“Được, vậy em tránh qua một bên đi.” Lục Bình Châu nói xong thì khom lưng quơ chổi quét nhà.

Tuy chỉ phải quét dọn ở mỗi tiền sảnh, nhưng diện tích không hề nhỏ, Trình Mạn ngại để cho Lục Bình Châu làm việc một mình, cho nên đi ra phía sau bếp lấy thêm một cái chổi đến để giúp đỡ.

Nhưng chờ cô cầm chổi bước ra, đã phát hiện mình làm việc này có chút dư thừa.

Lục Bình Châu quét rác rất nhanh, còn nhanh hơn so với tốc độ của người bình thường rất nhiều, họ chắc chắn sẽ không để ý tới những chỗ bị khuất, mặt đất cũng sẽ không được quét sạch sẽ như vậy.

Anh thì lại khác, quét rác vừa nhanh vừa sạch sẽ, vừa nhìn qua đã biết bình thường làm không ít việc.

Trình Mạn cảm thấy mình thật sự không có chỗ để phát huy, vì vậy bỏ lại cây chổi ở chỗ cũ, đi lấy chậu nước giặt giẻ lau, chờ cho Lục Bình Châu quét sạch tiền sảnh, sau đó quét sạch bãi đất trống trước cửa thì sẽ bắt đầu lau bàn.

Bãi đất trống trước cửa cũng do tiệm cơm của bọn họ phụ trách quét dọn, chẳng qua diện tích cũng không lớn, Lục Bình Châu chỉ quét hai ba cái đã xong, cũng hốt tro bụi bỏ vào trong thùng rác.

Mà lúc này Trình Mạn vừa lau xong một bộ bàn ghế, bàn ghế là thứ dễ bẩn nhất trong tiệm cơm quốc doanh, cho nên việc lau chùi cũng tương đối phiền phức.

Lục Bình Châu đi vào nhìn thấy vậy, tìm Trình Mạn xin thêm một miếng giẻ lau nữa, sau đó tiếp tục giúp cô đi lau bàn.

Thím La bận rộn xong chuyện bếp núc, vốn dĩ định ra ngoài phụ giúp, nhưng bà vừa vén rèm vải lên, đã nhìn thấy hai người trẻ tuổi một trái một phải, vừa lau bàn vừa nói chuyện phiếm, vì vậy lại yên lặng lui về, thấp giọng nói chuyện với hai người khác: “Tiểu Lục đang giúp đỡ Tiểu Trình làm việc.”

P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play