Lục Bình Châu nhếch môi: “Đội trị an có lẽ là sẽ không đi làm sớm như vậy đâu.”
“Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng lên xe thôi.”
“Ừ.”
Nắm tay nhau đi tới trước xe, Lục Bình Châu có chút không muốn buông tay, cho đến khi Trình Mạn nhắc nhở anh mình còn phải đi làm, anh mới thở dài mở cửa xe cho cô ngồi vào.
Đi vòng qua ghế lái, Lục Bình Châu vừa mới ngồi vào chỗ của mình, đã vươn bàn tay phải ra muốn nắm tay Trình Mạn, nhưng bị cô tàn nhẫn từ chối:
“Đồng chí Lục, ngồi trên xe ngoại trừ anh, còn có một cô gái xinh đẹp, cho nên lúc lái xe xin anh hãy cầm lái bằng hai tay, lái xe đàng hoàng, không được suy nghĩ lung tung.”
Lục Bình Châu: “...” Được rồi.
Nhà Trình Mạn cách đơn vị rất gần, đi bộ chừng mười phút là có thể đến nơi, lái xe càng nhanh hơn, trước sau cũng chỉ tốn có năm phút, chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở cửa của tiệm cơm quốc doanh.
Còn mười phút nữa là đến giờ làm việc, Lục Bình Châu đưa tay giữ chặt Trình Mạn đang đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Không nắm tay sao?”
Trình Mạn liếc trái liếc phải: “Như vậy không tốt lắm đâu?”
“Cửa xe đóng rồi, sẽ không bị đội trị an phát hiện đâu.” Lục Bình Châu vừa nói, bàn tay đã đi theo cổ tay Trình Mạn đi xuống, đan mười ngón tay với cô: “Chúng ta ngồi trên xe một lát đi.”
“Vậy... được rồi, chỉ một lát thôi nhé.” Trình Mạn ngồi vào trong xe, cũng đóng cửa xe lại.
Lục Bình Châu ừ một tiếng, giơ cổ tay lên nói: “Còn chín phút nữa.”
Trước kia Trình Mạn chưa bao giờ cảm thấy việc nắm tay nhau mập mờ như thế nào, cũng không rõ vì sao những cặp tình nhân kia khi vừa yêu đương, đi đâu cũng thích nắm tay nhau.
Mùa đông còn dễ nói, mùa hè không dễ đổ mồ hôi sao? Lòng bàn tay không cảm thấy dính dính sao? Có bản lĩnh thì làm kịch liệt hơn đi.
Nhưng khi thật sự hẹn hò với đối tượng của mình, Trình Mạn mới biết được cho dù chỉ là tay nắm tay, cũng có thể làm cho người ta mặt đỏ tim đập không ngừng.
Thình thịch, thình thịch.
Cho đến khi tiếng gõ cửa sổ “Cốc cốc” vang lên, Trình Mạn lập tức ngẩng mạnh đầu lên, nhìn thấy Lục Bình Châu hạ cửa sổ xe xuống, thím La thò đầu vào, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người: “Ôi, hẹn hò với đối tượng à?”
Trình Mạn đi theo sau thím La, mặt đỏ bừng đi vào tiệm cơm quốc doanh, Lục Bình Châu ở ngay bên cạnh cô, nhưng so với sự xấu hổ của cô thì vẻ mặt của anh lại rất thoải mái, hoàn toàn không để trong lòng chuyện nắm tay bị người khác bắt gặp.
Hai người khác ở trong tiệm cơm đã đi làm từ sớm, Yến Mẫn Chi bận rộn ở phía sau bếp, còn Quan Kiến Quốc thì ngồi ở phía trước ăn sáng.
Bữa sáng là món mì khô nóng hổi mua ở quán mì đầu đường, được trộn với nước sốt, màu sắc vàng óng, giữa những sợi mì tròn điểm xuyết một chút hành lá, củ cải thái hạt lựu và dưa chua thái sợi.
Quan Kiến Quốc vừa hút mì vừa hỏi: “Sao hai người lại đi cùng nhau?”, ánh mắt rơi xuống trên người của Lục Bình Châu, nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”
“Đây là Tiểu Lục, đối tượng của Tiểu Trình.” Thím La giới thiệu xong, lại chỉ vào ông ấy giới thiệu: “Đây là Quan Kiến Quốc, đầu bếp của tiệm cơm chúng tôi.”