Chủ nhiệm Vương chỉ là chủ nhiệm của tiệm cơm quốc doanh đường Phương Thảo, không quản được việc thuyên chuyển nhân viên, cho dù ông ấy thật sự hạ quyết tâm điều Trần Tiểu Bình đi, thì theo trình tự cũng phải tiến hành khoảng một hai tháng, cho nên Trình Mạn mới hỏi như vậy.
Lúc này cô nhường là vì để lại mặt mũi cho chủ nhiệm Vương, nhưng muốn cô lần nào cũng phải nhường thì cô không làm được.
Chủ nhiệm Vương bất đắc dĩ nói: “Được, chỉ có lần này thôi, sẽ không có lần thứ hai đâu.”
“Tốt”.
…
Biết mình có thể được nghỉ chủ nhật, Trần Tiểu Bình cả người sướng run lên, ngày hôm sau đi làm cô ta mỉm cười rất là rực rỡ, buổi tối trước khi tan làm còn cố ý nói với Trình Mạn:
“Ôi trời, thật sự xin lỗi nha, tôi đã nói đổi ca với chủ nhiệm Vương trước, lại không nghĩ tới cô và Yến Mẫn Chi cũng đổi ca nghỉ ngơi, ngày mai cô phải đi làm có phải là không có cách nào hẹn hò với đối tượng được hay không?”
Trình Mạn ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cô yên tâm, cho dù ngày mai tôi phải đi làm thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc hẹn hò với đối tượng, anh ấy nói sẽ đến tiệm cơm tìm tôi.”
Thím La vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy vậy khoa trương hỏi:
“Ngày mai Tiểu Lục sẽ tới đây à? Khi nào cậu ấy tới? Sẽ không ở lại tiệm cơm với cháu cả ngày chứ? Ôi, quả nhiên là tuổi trẻ, ngọt ngào quá đi mất! Nếu như các cháu đã xác định sẽ tổ chức hôn lễ, thì ngày kết hôn nhất định phải mời thím ngồi ở bàn chủ hôn đấy nhé.”
Khóe miệng của Trình Mạn khẽ giật, thầm nghĩ thím La quả nhiên sẽ chạy tới góp vui.
Trần Tiểu Bình vừa rồi còn đắc ý như vậy, nghe xong lời nói của thím La, nụ cười trên mặt của cô ta không còn duy trì được nữa, giọng nói chua xót vang lên: “Ai biết được là có thể thành hay không!”
Nói xong thì sợ bị đánh, lập tức nhanh chóng rời đi, Trình Mạn nhìn thấy vậy thì vừa bực mình vừa cảm thấy buồn cười.
Trước kia hẹn hò với đối tượng đều là ở chỗ của Trình Mạn, Lục Bình Châu hơn mười một giờ sáng mới tới, đi sớm sợ người khác cảm thấy anh kỳ quái.
Sau khi có danh phận, anh cũng không kiêng kỵ nữa, cố ý lái xe tới đón Trình Mạn đi làm.
Trình Mạn vừa đi ra khỏi đại viện của công nhân viên chức nhìn thấy chiếc xe đang đỗ ở ven đường thì ngây ngẩn cả người, mãi đến khi Lục Bình Châu đi tới trước mặt của mình, cô mới kịp phản ứng lại, vui mừng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Tới đón em đi làm.”
Trình Mạn tiếp tục hỏi: “Sao anh lại muốn tới đón em đi làm?”
“Vì anh muốn được gặp em sớm một chút, cũng cảm thấy là em sẽ vui.” Lục Bình Châu cười hỏi: “Nhìn thấy anh có vui không?”
Trình Mạn gật đầu như gà mổ thóc: “Vui lắm, em rất vui!”
Nếu không phải còn sót lại một tia lý trí, e ngại đây là thập niên bảy mươi, thì trong nháy mắt khi nhìn thấy Lục Bình Châu, cô có thể đã nhào vào trong lòng của anh rồi.
Nhưng mặc dù là như vậy, khi xoay người đi về phía xe Jeep, cô vẫn chủ động cầm lấy tay anh.
Là nắm từ phía sau, Lục Bình Châu không hề hay biết, chờ tay của anh bị nắm lại thì mới dừng bước, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang nắm của hai người, sau đó nhìn theo cánh tay mảnh khảnh đó đi lên, đối diện với ánh mắt tươi cười dịu dàng của Trình Mạn.
“Chỉ là nắm tay thôi, chắc sẽ không bị đội trị an bắt đi chứ?”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>