Chủ nhiệm Vương bị chọc tức từ trên sô pha đứng lên: “Nơi này là nơi làm việc, không phải là nơi mà cô có thể khóc lóc om sòm, nếu cô còn làm như vậy thì tôi sẽ trừ tiền lương của cô đấy!”
Tuy rằng Trần Tiểu Bình sợ bị trừ tiền lương, nhưng cô ta cũng không ngốc.
Nếu như cô ta đi làm lười biếng không chịu làm việc, bị lãnh đạo bắt được khấu trừ tiền lương là việc bình thường, nhưng hiện tại cũng không phải là giờ làm việc, cô ta lại không đánh nhau với đồng nghiệp, lãnh đạo dựa vào cái gì mà đòi khấu trừ tiền lương của cô ta?
Bởi vậy cô ta vô cùng kiên cường nói: “Ông trừ đi, trừ đi, dù sao ông cũng không cho tôi nghỉ chủ nhật, tôi sẽ mỗi ngày đều quấn lấy ông!”
Trần Tiểu Bình chơi xấu, chủ nhiệm Vương ngược lại không có cách nào với cô ta, đành phải thỏa hiệp đi tìm Yến Mẫn Chi và Trình Mạn để nói chuyện này.
Hai người nghe xong chân mày đều nhíu lại, Trình Mạn là người bị nhắm vào, có mấy lời ngược lại khó mà nói ra miệng.
Yến Mẫn Chi thì không băn khoăn nhiều như vậy, nói: “Cho ai nghỉ chủ nhật tôi đều không sao cả, nhưng chị Trần làm như vậy có chút không thích hợp, nếu cứ chơi xấu là có thể đạt được mục đích, vậy thì sau này mọi người đều sẽ học theo như vậy.”
Chủ nhiệm Vương lộ vẻ do dự: “Hẳn là không đến mức đó chứ.”
“Đương nhiên có thể rồi, điểm mấu chốt của con người đều là trong lúc thăm dò mà giảm xuống từng chút một, hôm nay cô ta có thể khóc lóc om sòm để uy hiếp ông cho cô ta được nghỉ ngày chủ nhật, ai biết ngày mai cô ta có thể dùng chiêu thức tương tự để uy hiếp ông hay không?” Yến Mẫn Chi nói: “Hơn nữa những người mở tiệm cơm như chúng ta đều chú ý đến việc hòa khí sinh tài, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cô ta cứ kiếm chuyện như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong nội bộ.”
“Ý của cô là gì?” Chủ nhiệm Vương hỏi.
Yến Mẫn Chi nói: “Làm công tác tư tưởng cho cô ta đi, không được thì nghĩ biện pháp điều cô ta đến tiệm cơm khác, đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi, rốt cuộc muốn làm như thế nào, còn phải xem ông có muốn mọi người ở chung hòa khí với nhau, hay là chướng khí mù mịt.”
Chủ nhiệm Vương cảm thấy Yến Mẫn Chi thật sự là một người không thể nhìn vào bề ngoài, bình thường cô ấy luôn im lặng không hề lên tiếng.
Nhưng một khi nói chuyện lại bén nhọn như vậy, ông ấy chuyển hướng đến phía Trình Mạn hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”
Nói tới đây, Trình Mạn đương nhiên sẽ không làm người hiền lành, cười nói:
“Chủ nhiệm, ông cũng biết, ở trong tiệm cơm chúng ta thì người mà cô ta muốn nhắm vào nhất là tôi, nếu cô ta bị điều đi, cho dù tôi không đốt pháo chúc mừng, thì chắc chắn cũng sẽ vỗ tay đưa tiễn.”
Chủ nhiệm Vương: “...Mấy người trẻ tuổi các cô!”
Suy nghĩ xong, chủ nhiệm Vương thở dài nói: “Tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của Tiểu Yến, tuần này Tiểu Trình có thể để cho cô ta nghỉ vào ngày chủ nhật trước có được hay không?”
Trình Mạn suy nghĩ một lát rồi nói: “Được thì được, chỉ là chủ nhật tuần sau, có thể sắp xếp cho tôi nghỉ ngơi không?”
Ngày mốt là ngày chủ nhật cuối cùng của tháng này rồi, chủ nhật tuần sau là đã vào tháng tư, việc nghỉ ngơi còn chưa bắt đầu sắp xếp, chủ nhiệm Vương gật đầu nói: “Được.”
“Đến lúc đó ngài sẽ không yêu cầu tôi nhường cho cô ta nữa chứ?”
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3>