Nhưng Trần Tiểu Bình không hề kiềm chế được ý muốn gây chuyện của mình, sau khi cô ta buồn bực suy nghĩ nhiều ngày, cuối cùng cũng đã suy nghĩ ra biện pháp.

Chiều thứ sáu khi chủ nhiệm Vương vừa tới, Trần Tiểu Bình đã đến tìm ông ấy nói là muốn xin nghỉ ngơi vào ngày chủ nhật.

Chủ nhiệm Vương vừa nghe đã biết đây là vì Trình Mạn, bởi vì tuần này cô cũng đổi ca với người khác.

Điều này rất khác so với kiếp trước của Trình Mạn, kiếp trước một người làm công như cô rất muốn nghỉ ngơi vào ngày chủ nhật, ngày đó rất thích hợp để đi hẹn hò, người đi dạo phố cũng náo nhiệt hơn ngày bình thường.

Nhưng vào những năm 70, hầu hết mọi người đều không quan tâm đến việc nghỉ ngơi hàng tuần.

Giống như mấy người làm việc ở tiệm cơm quốc doanh này, họ đều cảm thấy vui vẻ hơn khi được nghỉ ngơi trong ngày làm việc.

Quan Kiến Quốc là vì ngày làm việc có số lượng khách nhiều hơn ngày chủ nhật.

Thím La là bởi vì con dâu là công nhân trong nhà máy quốc doanh, được nghỉ cố định vào chủ nhật, cho nên bà ấy phải chọn nghỉ ngơi vào ngày làm việc để có thể cùng con dâu sắp xếp thời gian chăm sóc cho cháu trai.

Trần Tiểu Bình cũng không khác như vậy cho lắm, Yến Mẫn Chi thì giống như Trình Mạn lúc trước, là một con chó độc thân, nghỉ ngơi vào ngày nào cũng được.

Cho nên liên tục ba tuần, Trình Mạn đều vô cùng thuận lợi đổi ca.

Bởi vậy, Trần Tiểu Bình lúc này đi nói với chủ nhiệm Vương là muốn nghỉ chủ nhật, quả thật ai cũng đều biết rõ là cô ta có ý đồ.

Chủ nhiệm Vương không muốn mâu thuẫn giữa các nhân viên tăng thêm, cũng không vội vàng từ chối Trần Tiểu Bình, mà hỏi cô ta vì sao đột nhiên lại muốn xin nghỉ.

Đương nhiên là muốn làm cho Trình Mạn tức chết rồi, Trần Tiểu Bình trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói: “Còn không phải tại tên nhóc thúi nhà tôi sao, nó nói chủ nhật này muốn đi vườn bách thú chơi, tôi bị nó quấn không có biện pháp nào, đành phải đồng ý.”

Vương chủ nhiệm hỏi: “Nhưng ngày nghỉ ngơi sắp xếp ca đã được xác định từ sớm, cô không thể để tuần sau lại đi vườn bách thú sao?”

“Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới, đã đồng ý với con rồi, cũng không thể nào đổi ý chứ?” Trần Tiểu Bình vừa nói vừa chuyển giọng: “Tôi biết các ca làm việc đã được sắp xếp từ sớm rồi, nhưng cái này cũng không phải là không thể thay đổi, Trình Mạn không phải cũng thường xuyên đổi ca cùng với người khác sao? Chủ nhiệm à, việc này ông không thể bất công.”

Chủ nhiệm Vương không thích nghe những lời này, khuôn mặt của ông ấy bình tĩnh nói:

“Tôi bất công như thế nào? Ban đầu việc chọn ca là do mấy người tự mình sắp xếp, đổi ca cũng là do mấy người tự thương lượng, liên quan gì đến tôi, như vậy đi, nếu như cô muốn nghỉ vào ngày chủ nhật, vậy thì cô tự đi thương lượng với Tiểu Yến đi, đến cuối cùng cô ấy quyết định đổi ca cho ai, tôi cũng sẽ không quản nữa, được không?”

Trần Tiểu Bình thầm nghĩ Yến Mẫn Chi và Trình Mạn là rắn chuột một ổ, đi thương lượng với cô ấy thì có thể có kết quả gì tốt, lúc này mới hắng giọng khóc lóc nói:

“Con trai đáng thương của mẹ! mấy năm nay mẹ bận rộn làm việc, ngay cả vườn bách thú cũng không thể đưa con đi được một lần, thật vất vả mẹ mới có thể đưa con đi, nhưng lãnh đạo lại không chịu giúp đỡ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play